Chương 1738
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân truyền đến, Lâm Chí Cường đến bên cạnh Giang Nghĩa và nói: “Thống soái, đám người Phi Kê đã qua cơn nguy kịch, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là sẽ hồi phục. Tôi làm theo anh nói, đưa cho môi người bọn họ 3 tỷ tiền an ủi, đặc biệt là Phi Kê, tôi đã đưa cho ông ấy 30 tỷ tiền an ủi, gấp mười lần người khác.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Nên như vậy, lần này có thể thuận lợi cứu ba ra, Phi Kê đã có công rất lớn.”
Nói xong, Giang Nghĩa tiếp tục nhìn về phía xa xăm.
Lâm Chí Cường sững sờ một chút, bước tới nói: “Thống soái, anh có tâm sự?”
Giang Nghĩa không nói.
Lâm Chí Cường đứng bên cạnh anh, cùng nhìn về phía xa và nói: “Trước đây, khi ở biên giới phía tây, môi khi anh có tâm sự đều sẽ ở một mình nhìn về phía xa xăm.
Còn nhớ, lúc đó thầy huấn luyện đã từng khuyên bảo anh không chỉ một lần.”
Nghĩ đến chuyện quá khứ, Giang Nghĩa mỉm cười trong lòng.
Tuy rằng ở biên giới phía Tây sống những ngày lưỡi dao dính máu nhưng lúc đó thực sự rất đơn giản, không đấm đá nhau, nhân tình thế sự nhiều như vậy.
Anh chỉ cần tính toán kẻ địch, không chừa chỗ trống là được.
Nhưng bây giờ đã khác.
Vì sự độc ác của Giang Nghĩa, mới ép Giang Hàn Tầm phải đi vào đường cùng.
Lâm Chí Cường hỏi: “Bây giờ lão thiên tôn đã được cứu ra rồi, thống soái, bước tiếp theo anh định làm thế nào? Về khu Giang Nam hay là ở lại cùng lão thiên tôn, hay là thay chú hai anh hoàn thành tâm nguyện?”
Nếu có thể biết phải làm gì, Giang Nghĩa sẽ không phiền muộn như vậy.
Anh tiếp tục nhìn về phía xa xăm và thở dài một hơi.
Không một gia đình nào không gặp những rắc rối.
Kẻ thù lần này của Giang Nghĩa chính là ông nội của anh – Đàm Vĩnh Thắng, cho dù gã cặn bã này đã từng làm chuyện vô cùng ghê tởm nhưng dù gì ông ta cũng là ông nội của Giang Nghĩa.
Trên đời này, nào có chuyện cháu trai đi trừng trị ông nội?
Không hợp phép tắc!
Nhưng nếu để mặc không quản, vậy ba anh – Giang Hàn Phi sẽ cảm thấy tội lôi trong suốt đời, chú hai Giang Hàn Tầm cũng sẽ chết không cam lòng.
Khó giải quyết.
Người ta đều nói rằng chuyện người thì sáng, chuyện mình thì quáng, Lâm Chí Cường mỉm cười nói: “Thống soái, tôi cảm thấy có thể là anh đã nghĩ phức tạp sự việc rồi, thực ra sự việc không khó giải quyết như vậy”
Giang Nghĩa có chút ngạc nhiên nhìn về phía anh ta, hỏi: “Anh có ý kiến gì hay?”
Lâm Chí Cường nhún vai: “Kỳ thực, anh không cần phải gi3t chết Đàm Vĩnh Thắng, anh hoàn toàn có thể cho ông ta một sự đả kích nhất định, khiến ông ta nếm được nôi khổ của nhân gian, đạt được mục đích của sự trừng phạt. Cứ như vậy, không phải là vừa hoàn thành được tâm nguyện của chú hai anh lại không đến mức phải mang tội danh giết hại ông nội rồi sao?”
Một lời nói đánh thức người trong mộng.