Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 829

Trước một kiểu, sau một kiểu.

Ở trước mặt người khác, anh ta diễu võ giương oai, khinh thường mọi người; ở trước mặt Tạ Mạnh Trí lại tỏ ra giống như một con cừu non bị thương, cái mặt nạ này thật là thay đổi bất cứ lúc nào, vô cùng gắn kết.

Cúp máy, Tạ Duẫn lập tức nở nụ cười gian xảo.

“Thằng nhãi, mày đợi đấy, anh họ của tao đến ngay!”

“Nghĩ xong sẽ chết như nào chưa?”

“Nói cho mày biết, lát nữa cho dù mày cầu xin cũng vô dụng, lần này không nhốt mày 10-20 năm, tao không mang họ Tạ!”

Tạ Duẫn mày mặt hớn hở, dáng vẻ ăn chắc Giang Nghĩa.

Có lẽ ở trong lòng Tạ Duẫn, chức quan lớn nhất khu Giang Nam chính là đội trưởng đội cảnh sát.

Điều này cũng không trách được anh ta, dù sao với thân phận của anh ta, có thể tiếp xúc được người lớn nhất cũng chỉ là anh họ của anh ta, lên trên nữa, người ta căn bản không rỗi hơi quan tâm anh ta.

Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát truyền tới, hai chiếc xe cảnh sát dừng ở trên đường ứng cứu khẩn cấp.

Nhiều cảnh sát đồng loạt xuống xe đi tới, trong đó có đội trưởng Tạ Mạnh Trí.

Tạ Duẫn nhìn thấy anh họ thì lập tức thu lại nụ cười trên mặt, đổi sang bộ dạng tội nghiệp, còn cố ý diễn thành bộ dạng bị thương nặng, khập khiễng đi về phía Tạ Mạnh Trí.

“Anh họ, anh họ anh cuối cùng cũng đến rồi, anh nếu đến muộn thêm vài phút, mạng của em sẽ không còn rồi.”

“Anh họ à, anh hôm nay bất luận như thế nào cũng phải làm chủ cho em.”

Tạ Duẫn nước mắt nước mũi giàn dụa, khóc thành lệ nhân.

Tạ Mạnh Trí nhìn thấy bộ dạng này của em họ, trong lòng cũng rất tức giận, đè lửa giận xuống và hỏi: “Người đánh cậu ở đâu?”

“Ở đó!” Tạ Duẫn chỉ về phía Giang Nghĩa.

Tạ Mạnh Trí không thèm nghĩ ngợi mà đi lên, càng đi càng cảm thấy bóng lưng đó có chút quen mắt.

Mãi tới khi Giang Nghĩa quay đầu lại, Tạ Mạnh Trí hoàn toàn ngây dại, người đánh người này không phải chính là tổng phụ trách của khu Giang Nam hay sao?!

Đây đây đây…

Tạ Mạnh Trí sững người, bước chân lập tức dừng lại, không dám bước thêm một bước nữa.

Tạ Duẫn ở đằng sau ngây ngốc đi tới nói: “Anh họ, mau bắt anh ta lại; anh ta không những đánh em, còn ném xe của em xuống sông, anh làm chủ cho em, nhốt anh ta 10-20 năm, tốt nhất cả đời này đừng thả anh ta ra ngoài.”

Cùng lúc đó, Tạ Duẫn giơ ngón giữa về phía Giang Nghĩa, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.

Theo anh ta thấy, có Tạ Mạnh Trí ra mặt, cục tức ngày hôm nay chắc chắn xả ra được, dù sao ở trong mắt anh ta, anh họ của anh ta chính là người siêu nhất khu Giang Nam.

Ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp.

Cơ thể của Tạ Mạnh Trí lúc này có hơi run rẩy, người khác không biết, anh ta còn có thể không rõ hay sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK