Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1291

Sử Chính Cương ngước mí mắt liếc nhìn anh, lật một trang báo, mất kiên nhẫn rồi nói: “Cậu Giang, xin lỗi, lô hàng mà cậu muốn không còn nữa, cậu đi đi.”

“Cái gì?!”

Giang Nghĩa lập tức đứng dậy, khó tin mà nói: “Lô hàng đó là tôi vất vả tốn hơn một tuần phân loại ra, sao có thể không còn chứ? Ông không phải đồng ý bán cho tôi rồi hay sao?”

Sử Chính Cương cào tóc: “Vậy sao? Tôi đã đồng ý với cậu sao? Chúng ta từng ký hợp đồng chưa?”

“Ông chủ Sử, ông đây là đang giở trò vô lại.”

“Nói chuyện kiểu gì đấy? Sử Chính Cương tôi luôn nói một là một hai là hai, đã ký hợp đồng thì sẽ làm theo đúng yêu cầu. Nhưng tôi chưa có ký hợp đồng với cậu, cậu sao có thể vu khống tôi đã đồng ý với cậu chứ?”

“Ông chủ Sử, nói như vậy ông không định bán lô hàng đó cho tôi?”

“Tôi là ông chủ, tất cả số hàng ở đây bán cho ai, tôi nói mới tính.”

“Hiểu rồi.”

Giang Nghĩa cất tài liệu đi, đứng dậy rồi nói: “Ông chủ Sử, ông không muốn bán hàng cho tôi không vấn đề gì cả, nhưng có thể để tôi chết rõ ràng, cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”

Sử Chính Cương gấp tờ báo lại, nhìn Giang Nghĩa vài giây, lạnh lùng nói: “Cậu muốn lời giải thích đúng không? Không thành vấn đề, tôi nói cho cậu. Tổng giám đốc của trang sức Thiệu Anh – Weiss, dùng cái giá 3000 tỷ mua đứt lô hàng đó của cậu rồi. Tôi là người làm ăn, không có lý do gì bán giá thấp không bán giá cao, có phải không? Người ta trả giá cao hơn cậu thì cậu phải chịu, ai kêu cậu không ký hợp đồng sớm hơn?”

Giang Nghĩa gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi. Nhưng ông chủ Sử này, tôi nhắc nhở ông một câu, ông làm như vậy là thất tín bội nghĩa, lần này ông kiếm được tiền, nhưng cái ông mất đi sẽ là tương lai.”

“Ha ha, mất đi tương lai sao?” Sử Chính Cương mất kiên nhẫn mà nói: “Nhóc con, cậu mới tiếp xúc với ngành trang sức này được mấy tháng thì dám hỗn láo ở trước mặt tôi? Khi ông đây làm ngành này, cậu còn chưa sinh ra. Cút đi, nhìn thấy cậu thì cáu.”

Sử Chính Cương căn bản không để ý lời của Giang Nghĩa, loại lời hù dọa người khác như này, đời này ông ta nghe quá nhiều rồi.

Nhưng ông ta không biết, lời của người khác là hù dọa người khác.

Lời của chiến thần Tu La lại là thật.

Giang Nghĩa không nói gì, cười khổ lắc đầu, rất là bất lực mà rời khỏi phòng làm việc, bóng dáng rất chán nản.

Rời khỏi tòa nhà văn phòng, quay lại xe, Giang Nghĩa đạp chân ga rời đi.

Cho tới khi chiếc xe chạy vào con đường quê không có người, nét rầu rĩ trên mặt của Giang Nghĩa mới tan đi.

Anh thở dài một hơi, tự lẩm bẩm nói: “Diễn kịch thật là một chuyện vất vả, suýt chút nữa thì không buồn mà vui trước rồi.”

Lúc này, anh đã nhận được điện thoại mà Kỳ Chấn gọi tới.

“Cậu em Giang, tình hình sao rồi?”

“Tất cả ok, Weiss đã bỏ 3000 tỷ mua hết lô đá đó của chúng ta, không có gì ngoài ý muốn, hai nhà cung cấp kia cũng như vậy.”

“Thật sao? Tốt, quá tốt rồi, cá cuối cùng đã cắn câu.”

Giang Nghĩa khẽ mỉm cười rồi nói: “Chuyện tiếp theo chúng ta phải làm chính là câu từng con đã cắn câu lên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK