Chương 314
Họ đã chơi rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa từng chơi ngôi sao.
Nhiều nhất là chơi qua với các treamer nữ không nổi tiếng, những ngôi sao lớn thực sự, chưa bao giờ chạm qua người nào.
Những sao nữ xinh đẹp đó, những người đàn ông bình thường đều sẽ chảy nước miếng khi nhìn thấy, huống chỉ là hai con quỷ háo sắc này?
Cóc cười hỏi: “Cậu có quan hệ gì với cô ả?”
Mạc Thiếu Hồng nhún vai, “Trước kia là ngựa của tôi, hiện tại bay lên cành cao hóa thành phượng hoàng, không liên quan gì với tôi nữa.”
Cóc vừa ho vừa nói nhỏ: “Vậy thì cậu có cách nào lôi cô ả ra để anh em chúng tôi thưởng thức không?”
“Cái này…..”
Mạc Thiếu Hồng không có gan lớn như vậy.
Anh ta chỉ là một tên xã hội đen nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể hù dọa người khác, lừa gạt tống ít tiền là quá rồi .
Nếu làm to chuyện, anh ta không dám.
Đặc biệt người ta là nữ minh tinh, tống một ít tiền, thân không biết quỷ không hay thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn làm †o chuyện thì sẽ có chút phiên phức.
Thấy Mạc Thiếu Hồng muốn từ chối, Giun nói: “Thiếu Hồng, đừng quên, trong nửa năm này cậu thua rất nhiều tiền ở chỗ hai anh em tôi, đến nay còn nợ chín tỷ đồng đấy. “
“Nếu có thể giúp anh em chúng tôi làm việc, hơn chín tỷ, chúng tôi không cần nữa.
“Không chỉ vậy, sau này cậu đến đây chơi, tất cả chỉ phí sẽ được miễn!”
Mạc Thiếu Hồng hai mắt sáng lên, “Thật sao?”
“Đương nhiên, lời nói của anh em chúng tôi luôn có hiệu lực.”
Chín tỷ để chơi một người phụ nữ thì hơi đắt.
Nhưng nếu là một ngôi sao nữ đang nổi, thì cái giá này quá hợp lý.
Hơn nữa là hai người cùng chơi, trung bình mỗi người là 4, 5 tỷ, quả là hời cho Giun và Cóc!
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Dù sợ nhưng khi đối mặt với tiền bạc, Mạc Thiếu Hồng quyết định thử xem sao.
“Ok, thưa hai anh, tối nay em sẽ dẫn hai anh nếm thử!”
Bên này.
Sau khi Lăng Dao lấy được USB, cô lập tức đốt đi, xác định đã đốt rụi thì bỏ vào hai túi rác vứt đi.
Sau đó mới yên tâm quay về giải trí Ức Châu.
Mặc dù mọi chuyện tạm thời đã kết thúc, Lăng Dao vẫn còn lo lắng.
Thứ nhất là cô cũng không rõ Mạc Thiếu Hồng có còn sao lưu hay không, lời nói của kẻ vô liêm sỉ như vậy không bao giờ có thể †in tưởng được, nếu còn lén sao lưu, sau này còn đòi tiền thì làm sao?
Thứ hai, dù sao thì tiền cũng là của Giang Nghĩa, sau này phải phải trả lại. Tuy rằng Giang Nghĩa không vội đòi cô, nhưng nợ một số tiền lớn như vậy, sau này không trả được thì làm sao?
Hai điều này cứ quấn lấy Lăng Dao hết lần này đến lần khác, khiến cô không còn tâm trạng.
Tất cả điều này đều bị Giang Nghĩa nhìn thấy.