Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1438

Đúng là Giang Nghĩa rất thắc mắc.

Đang yên đang lành, sao anh lại đắc tội với nhà họ Triệu”

Trong danh sách kẻ thù của anh, hình như là nhà họ Triệu chưa từng xuất hiện.

Lão giả nói: “Cậu đắc tội với nhà họ Triệu như thế nào đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là cậu đã đắc tội với nhà họ Triệu rồi, cậu nhanh chân đi theo tôi đi, nếu như cậu biểu hiện tốt thì tôi có thể để lại một cái xác nguyên vẹn.”

Lời nói này đủ hung ác.

Nhưng Giang Nghĩa lại mỉm cười, khoác khoác tay với lão giả: “Nếu như bình thường thì tôi sẽ đi, ngày hôm nay tôi thật sự không rảnh, khách khứa của tôi đều không phải là người bình thường, tôi không thể bỏ mặc được.”

“Nếu như nhà họ Triệu các người có tâm, vậy thì phải hẹn trước với tôi, để tôi sắp xếp thời gian, đợi đến lúc phù hợp thì sẽ đến đó.”

Nghe thấy lời này, lão giả tức giận muốn phát điên.

Bình thường ai mà nghe thấy ba chữ nhà họ Triệu thì đã bị dọa cho hoảng sợ tè cả ra quần, nhưng mà Giang Nghĩa lại có vẻ như căn bản không hề coi trọng nhà họ Triệu.

“Sao có thể như thế được.”

Lão giả nổi giận: “Thằng nhóc kia, cậu thật sự cho rằng ông đây đến đây mời cậu hả?”

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, người đâu, trói thằng nhóc láo xược này lại đưa đến biệt thự nhà họ Triệu.”

Ngay lập tức, có bảy tám người vọt vào, nhìn tư thế có vẻ như là muốn ra tay.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Lão giả nhíu mày: “Sao lại có cảnh sát đến đây?”

Ông ta nhìn về phía Giang Nghĩa rồi cười lạnh: “Thằng nhóc kia, cậu cho rằng báo cảnh sát thì có thể thoát khỏi nguy hiểm à? Nói cho cậu biết, cho dù cảnh sát có đến đây thì chúng tôi cũng có thể đưa cậu đi ngay trước mặt cảnh sát.”

Giang Nghĩa dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Tôi không tin.”

Thái độ của Giang Nghĩa vô cùng tự tin, khiến lão giả phải cảm thấy bất ngờ, trong lòng thầm nhủ người này thật sự không biết sự lợi hại của nhà họ Triệu, hay là giả vờ không biết?

Lão giả vuốt vuốt chòm râu: “Đúng là có mắt mà không biết thái sơn, ngày hôm nay tôi sẽ để cho cậu biết sự lợi hại của nhà họ Triệu.”

Đang nói chuyện, có một người đàn ông bước vào phòng bao.

Chính là Tạ Mạnh Trí, người đứng đầu đội cảnh sát.

Anh ta vừa liếc mắt thì liền nhìn thấy lão giả, trong lòng tự nhủ sao tổng phụ trách lại mời người nhà họ Triệu đến đây vậy chứ, rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Tạ Mạnh Trí không rõ chân tướng bước vào phòng, cung kính nói với lão giả: “Ông Triệu, là ngọn gió nào đã đưa ông đến đây vậy?”

Lão giả nhìn sang, là người quen.

“Ôi chà, tôi cho rằng chỉ là mấy tên cảnh sát nhỏ nhoi đến đây, không ngờ lại là cậu Tạ à.”

“Cậu Tạ à, cậu làm việc nghiêm túc quá nhỉ, có chút chuyện nhỏ mà đích thân cậu phải ra mặt.”

Tạ Mạnh Trí nói thầm trong lòng, tổng phụ trách tự mình yêu cầu có mặt ở bữa tiệc, làm sao có thể là chuyện nhỏ được chứ? Cái ông già này đúng là không biết nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK