Chương 1899
“Nhường chức? Sư phụ, người muốn con tặng lại cho ai?”
Hai người nhìn nhau, đều bật cười.
Ôn Nhược Hà nói: “Nghĩa, dù gì thì ta và con cũng là sư đồ, cần gì phải người chết ta sống cơ chứ? Không bằng pha một ly trà ngọt cho sư phụ uống, có gì mà không thể?”
Giang Nghĩa nói: “Sư phụ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Được, vậy thì ta sẽ nói rõ ràng một chút.”
Ôn Nhược Hà nhìn Giang Nghĩa: “Dựa vào năng lực của con, chắc chắn có thể giúp sư phụ xử lý mấy đối thủ mạnh mẽ trên sàn thi đấu một cách nhẹ nhàng, đến lúc đó cố ý thua trong tay sư đệ của con, chẳng phải là đã có thể để Lôi Hạo thượng vị rồi à?”
“Nghĩa, ta là sư phụ của con, Lôi Hạo là sư đệ của con, nó thượng vị thì chỉ có tốt chứ không có hại.”
“Con ngâm tách trà ngọt này cho sư phụ uống, sư phụ cũng sẽ nhớ đến ơn nghĩa của con.”
“Sau này, con trên thương trường tung hoành ngang dọc, về mặt quyền lực ta cũng có chỗ đứng, thầy trò chúng ta phối hợp với nhau, không phải là thắng lợi năm trong lòng bàn tay à?”
Lời nói này tương đối rõ ràng.
Kêu Giang Nghĩa giúp Lôi Hạo xử lý các cao thủ khác, sau đó lại cố ý đánh thua Lôi Hạo.
“Hahaha, Ôn Nhược Hà, đúng là càng già càng không có liêm sĩ.”
Bạch Dương đứng bên cạnh sốt ruột, sợ Giang Nghĩa bởi vì suy nghĩ “tôn sư trọng đạo” mà đồng ý với Ôn Nhược Hà, đừng thấy buổi hồng môn yến này không có một binh một tốt, nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Chỉ thấy Giang Nghĩa cúi đầu im lặng uống trà.
Một lát sau.
Anh hơi nâng mắt lên nhìn Ôn Nhược Hà, thờ ơ hỏi: “Sư phụ, con rất tò mò, có phải là năm đó sư phụ cũng đã dùng cách này để thuyết phục sư đệ của người?”
Oanh.
Như có quả bom nổ trong lòng Ôn Nhược Hà.
Ông ta biết đã không còn lý do gì để tiếp tục thương lượng.
“Giang Nghĩa, con khăng khăng muốn đối đầu với sư phụ à?”
Giang Nghĩa đặt tách trà xuống, anh cười khổ: “Không phải con cố chấp muốn đối đầu với sư phụ, mà là do sư phụ không nhìn nhận bản thân mình, sư phụ không thể buông bỏ quyền lực uư?”
“Đủ rồi!”
Ôn Nhược Hà đứng mạnh dậy, khoác khoác tay: “Những gì nên nói cũng đã nói hết rồi, không còn chuyện gì có thể nói nữa, uống trà xong thì con có thể đi.”
Kết quả vấn là thầy trò mâu thuẫn tình cảm cạn kiệt.
Giang Nghĩa đứng dậy, cúi đầu với Ôn Nhược Hà, xem như là sự tôn kính cuối cùng dành cho Ôn Nhược Hà.
“Sư phụ, tạm biệt”
Giang Nghĩa xoay người rời đi, không do dự chút nào, Bạch Dương vội vàng đi theo anh.
Nhìn bóng lưng Giang Nghĩa rời đi, Ôn Nhược Hà tức giận đạp đổ bàn trà: “Gỗ mục không thể đẽo.”
Lúc này, Uông Oánh Hà vợ ông ta bước ra.