Chương 1897
Nhân viên đi vào trong phòng thông báo: “Thầy Ôn, Giang Nghĩa đến rồi.
“Mời cậu ta vào.’ “Vâng.
Người tiếp đón đi đến ra dấu mời với Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà tranh có vẻ yên bình thanh tĩnh, anh hít vào một hơi, phất tay áo, cất bước đi vào trong.
Là phúc hay họa, thử thì biết thôi.
Giang Nghĩa cất bước đi vào trong, trong phòng có thắp hương, làn khói lượn lờ khiến tinh thần người khác nhẹ nhàng.
Ôn Nhược Hà đang pha trà.
Ông ta không hề ngẩng đầu lên: “Đến rồi à, ngồi đi.”
Giang Nghĩa không hề khách khí, anh trực tiếp ngồi lên chiếc ghế trúc, nâng mắt nhìn xung quanh.
Tuy nói là hồng môn yến, nhưng bầu không khí lại chẳng khẩn trương chút nào.
Trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, không có bất cứ một người nào khác, ngay cả Lôi Hạo ngày hôm nay cũng không có tới, cũng không hề phát hiện có bất cứ người nào mai phục ở những phòng xung quanh.
Quả nhiên, giống y như suy đoán của Giang Nghĩa, Ôn Nhược Hà rất xem trọng thanh danh của mình, không có khả năng ra tay với Giang Nghĩa ở địa bàn của mình, cách làm dã man thô bạo ấy không phù hợp với tính cách của Ôn Nhược Hà.
Một lát sau, Ôn Nhược Hà đã pha trà xong, tự mình bưng tới trước mặt Giang Nghĩa.
“Nếm thử Tây Hồ Long Tỉnh mà sư phụ mới pha đi.”
“Cảm ơn sư phụ.”
Giang Nghĩa nâng tách trà lên, nhấp một ngụm.
Ôn Nhược Hà hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Giang Nghĩa đặt tách trà xuống, xấu hổ cười nói: “Sư phụ, con là một người khá khô khan, thật sự hiểu biết rất ít về việc thưởng thức trà, uống xong một ngụm trà mà vấn cảm thấy hình như là không có chỗ nào đó đặc biệt.”
“Ha ha ha.” Ôn Nhược Hà giơ ngón tay cái: “Ta thích là thích tính cách có gì nói đó của con, đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ lừa gạt ta vài câu.
Ôn Nhược Hà chỉ vào tách trà rồi giải thích: “Tách trà đầu tiên đúng là không có điểm gì đặc biệt, con nói rất đúng.”
Sau đó, Ôn Nhược Hà lại bưng tách trà thứ hai lên.
“Lại uống thử tách này xem.”
“Vâng.
Giang Nghĩa lại bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
“Tách trà này như thế nào?”
“Trà này có vị gắt, thậm chí còn hơi đắng, rất khó uống.”
Bạch Dương đứng bên cạnh nghe vậy thì nhíu mày, nói chuyện kiểu gì vậy chứ? Hình như là hơi trực tiếp quá rồi? Cho dù uống không ngon thì cũng không thể không cho thầy ấy thể diện.
Nào ngờ, Ôn Nhược Hà nghe xong lại cười vui vẻ hơn.
“Đúng đúng đúng, nói rất đúng.”