Chương 1912
Bạch Dương dừng lại lấy hơi, bổ sung: “Còn một chuyện nữa rất lạ, tối đó, chủ doanh nghiệp’ theo kế hoạch sẽ gặp mặt Đàm Thành Nghĩa thình lình biến thành người thực vật một cách kỳ lạ.”
Chỉ trong một đêm, người thì biến mất một cách khó hiểu, kẻ thì biến thành người thực vật.
Hai người, mối đe dọa lớn nhất đối với nhà họ Đàm đã được giải quyết nhẹ nhàng như thế.
Thảo nào mọi người đều nghi ngờ Đàm Vĩnh Thắng.
Tuy nhiên, vì không có bằng chứng chứng minh Đàm Vĩnh Thắng là thủ phạm nên những ân oán này cũng từ từ chìm vào quên lãng, không còn ai nhắc đến nữa.
Nghe đến đây, Giang Nghĩa không khỏi tò mò hỏi: “Nhìn kiểu gì cũng thấy Đàm Vĩnh Thăng cực kỳ khả nghi. Quái thật, giả sử Đàm Thành Nghĩa bị Đàm Vĩnh Thắng giết thì tại sao Đàm Quốc Đống, con trai ông ta còn kè kè bên Đàm Vĩnh Thắng, bán mạng cho ông ta chứ?”
Chỉ có hai khả năng.
Một là nằm vùng, hai là ngu dốt.
Trong biệt thự nhà họ Đàm, hai người một già một trẻ đang ngồi uống trà với nhau.
Cả hai đều cười nhưng trong lòng lại đề phòng lẫn nhau, những tình huống thế này hoàn toàn dựa vào “kỹ năng diễn xuất”, người bình thường không kiểm soát được.
Đàm Vĩnh Thắng nhấp một ngụm trà rồi lo lăng nói: “Giang Nghĩa đã bắt tay với nhà họ Triệu và nhà họ Khương rồi, bây giờ ba phe bọn họ hợp tác đối phó với chúng ta.
Ôi, nhà họ Đàm nguy to rồi!”
Đàm Quốc Đống võ ngực dõng dạc: “Ông nội, có gì phải lo lắng đâu ạ? Cho dù đám ô hợp này bắt tay với nhau thì cũng không bao giờ là đối thủ của nhà họ Đàm chúng †a đâu ạ. Ai cũng biết nhà họ Đàm chúng †a giàu có nhất thủ đô mài”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Nói thì nói vậy nhưng cũng không thể không đề phòng được.” Đàm Vĩnh Thắng nhìn Đàm Quốc Đống đầy ẩn ý. Bỗng nhiên, ông ta thốt một câu làm Đàm Quốc Đống sởn hết cả gai ốc.
Ông ta bảo: “Quốc Đống à, người ta đồn là Thành Nghĩa chưa chất mà bị ông nhốt, cháu có biết chuyện này không?”
Lúc ấy, mặt mày Đàm Quốc Đống tái mét.
Ông ta có ý gì?
Ông ta định ngửa bài sao?
Đàm Quốc Đống nuốt nước miếng một cái rồi đứng dậy, mặt đỏ gay, gân cổ lên hét: “Tên khốn kiếp nào dám bịa đặt như vậy?
Ông nội nói cho cháu biết đi, cháu sẽ đi giết chết kẻ đó ngay!”
“Ngồi xuống, ngồi xuống, ý ông không phải thế.’ Đàm Vĩnh Thắng cười tít mắt, giải thích: “Mấy lời đồn như này có xưa giờ rồi, không phải ông muốn cháu xử lý những kẻ tung tin vịt mà muốn lợi dụng lời đồn này để tiêu diệt Giang Nghĩa.”
‘Dạ?”
Đàm Quốc Đống ngây ra như phỗng.
Anh ta nghỉ ngờ nhìn Đàm Vĩnh Thắng, hoàn toàn không hiểu đối phương có ý gì, có ý đồ gì.
Đàm Vĩnh Thăng tiếp tục nói: Quốc Đống à, cháu có biết chiêu khổ nhục kế không?”
“Cháu biết ạ, Chu Du đánh Hoàng Cái, người đánh lần kẻ chịu đánh đều nhằm một mục đích.”