Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1822

Sau đó lại bông dưng thích cậu, muốn cậu lái xe đưa cô ta ra ngoài chơi, trong vòng mấy ngày đưa cô ta đi chơi hết những nơi ở thủ đô, còn vung tiền như núi.”

“Ha ha, những thứ này giống như là một âm mưu đã được chuẩn bị rất cẩn thận.”

“Khiến cậu sập bây, lúc cậu đi dạo phố với Uyển Tuyên, lúc mua đồ, tất cả quá trình đều đã bị chụp lén, sau đó lại thông qua truyền thông đưa tin rầm rộ, suy đoán ác ý, tạo ra tin đồn nhảm cậu nuốt số tiền quyên góp.

“Chiêu này rất hay.”

Mạc Nguyên nuốt nước bọt, đến lúc này anh ta vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật.

“Bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho Uyển Tuyên để hỏi cho rõ ràng.”

Anh ta ngây thơ lấy điện thoại ra gọi cho Chung Uyển Tuyên, nhưng đáp lại anh ta chính là: xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Lần này, cho dù Mạc Nguyên có không muốn tin thì cũng phải tin thôi.

Một chàng trai ngây thơ.

Lần thứ nhất yêu đương.

Vậy mà lại rơi vào âm mưu do người khác sắp đặt.

Không riêng gì tình cảm bị đả kích, còn liên lụy đến gia tộc, liên lụy đến sư phụ.

Lúc này, Mạc Nguyên cảm thấy mình giống như là tội nhân thiên cổ, tội không thể tha.

“Con sai rồi…”

Hai tay Mạc Nguyên ôm đầu, nằm sấp trên mặt bàn mà khóc to.

Giang Nghĩa thở dài, khẽ lắc đầu: “Lõi không phải là của cậu, mà là nằm ở người đã lên kế hoạch. Bọn họ lợi dụng sự ngây thơ, chất phát chưa từng yêu đương của cậu để tạo ra một đoạn tình cảm bất ngờ cho cậu, điều này không thể tránh khỏi.”

Mạc Thanh Tùng cũng thở dài.

Ông ta bất đắc dĩ nói: “Cho nên ngay từ đầu tôi đã nói rồi, không biết tình huống của đối phương mà yêu đương cái gì chứ, bây giờ thành như vậy, phải làm sao đây chứ?”

Lúc này, Bạch Dương tò mò hỏi: “Trong đây có một vấn đề mà tôi nghĩ mãi không thể hiểu. Mạc Nguyên, cậu đã không sử dụng số tiền quyên góp, vậy cậu lấy tiền ở đâu ra để mua túi xách hàng hiệu, đồ trang sức quý giá cho Uyển Tuyên?”

Mạc Nguyên ngẩng đầu lên, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đó là tiền tiết kiệm mà tôi đã dành dụm trong mười mấy năm qua, bởi vì bình thường tôi không có sở thích đặc biệt, cộng thêm môi lần khám bệnh tại nhà cũng sẽ có một khoản thu nhập nhất định, cho nên mười mấy năm qua tôi đã tiết kiệm được không ít.”

“Khoảng bao nhiêu?” Bạch Dương hỏi.

“Không đến một tỷ hai trăm triệu.”

“Chậc chậc, giỏi quá nhỉ, cái túi nhỏ đầy tiền.” Bạch Dương lại hỏi: “Vậy bây giờ cậu còn bao nhiêu.”

“Ặc… Không đến một trăm hai mươi triệu.”

“Phốc…” Bạch Dương thiếu chút nữa là đã không ngồi vững mà té xuống đất, anh ta kinh ngạc hỏi: “Nói cách khác, chỉ trong bốn năm ngày ngắn ngủi mà cậu đã chỉ một tỷ không trăm tám mươi triệu cho Uyển Tuyên, trung bình mỗi ngày bỏ ra hai trăm ba mươi đến hai trăm bốn mươi triệu.”

Mạc Nguyên gật đầu: “Cũng tầm đó.”

Bạch Dương một tay che trán, anh ta thật sự không ngờ là Mạc Nguyên lại bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng như thế, căn bản không hề xem tiền là tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK