Chương 1728
Vậy anh ta chuẩn bị chịu chết đi.
Thiên Diệt đột ngột tăng tốc, lao đến bên cạnh Ma Kết rồi đấm một cú thật mạnh.
Ma Kết làm đúng như những gì anh ta nói, không tránh né, cúi lưng xuống đứng trung bình tấn, cũng tung một cú đấm về phía Thiên Diệt.
Cú đấm đấu với cú đấm.
Năm đấm của hai người đồng thời đánh vào một chỗi Rắc rắc, rắc rắc rắc, rắc rắc rắc rắc!
Cánh tay của Thiên Diệt trong nháy mắt mềm ra, xương cánh tay toàn bộ đều tan nát, chỉ còn lại máu thịt nối liền “AM”
Thiên Diệt phát ra tiếng gào thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Anh ta chưa bao giờ thất bại, nhưng lần đầu thất bại lại vô cùng thảm hại. Anh ta sợ rằng cả đời này mình sẽ không thể chiến đấu với những người khác nữa.
Cú đấm này của Ma Kết không chỉ hủy đi một cánh tay của anh ta, mà còn làm tan nát tất cả xương trên cơ thể Thiên Diệt, từ nay về sau quấng đời còn lại của anh ta chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Nếu muốn ra tay so chiêu, e là không thể được nữa.
Ma Kết đứng thẳng người, thu đấm lại.
Nhìn thấy Thiên Diệt đang lăn lộn trên mặt đất, khóc lớn, Ma Kết khẽ cau mày tự nhủ: “Một quyền này đáng ra phải lấy mạng của anh mới đúng, xem ra tôi đã tính sai rồi.
Thực lực của anh không phải bằng một phần mười của tôi, mà có thể đạt được một phần bảy của tôi.”
Sau khi nói xong, anh ta không nhìn Thiên Diệt nữa.
Dựa vào sức mạnh vô song của Thập Nhị Hoàng Kim, trong vòng chưa đầy 5 phút, tất cả một trăm tên côn đồ thực lực mạnh mẽ được huấn luyện ở thành phố ngầm đều đã bị giải quyết hết.
Bao gồm cả người dẫn đầu-Thiên Diệt ở trong đó. Thập Nhị Hoàng Kim ra tay rất tàn nhãn, và trong trận chiến này, không một kẻ thù nào có thể đứng dậy được nữa.
Nửa đời sau của bọn họ, đều phải trôi qua ở trên giường bệnh.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Thập Nhị Hoàng Kim đứng thành hai hàng, một chiếc xe màu trắng chạy tới, cửa xe mở ra, hai người đàn ông lần lượt bước ra.
Giang Nghĩa và Lâm Chí Cường.
Lâm Chí Cường theo sát phía sau Giang Nghĩa, không rời một bước.
Giang Nghĩa nhìn những người bị thương trên mặt đất và nói với Lâm Chí Cường: “Sắp xếp xe cứu thương, đối với người Dạ Cầm thì điều trị và chăm sóc, với lại cho mọi người một khoản tiền trợ cấp 3 tỷ”
“Vâng.” Lâm Chí Cường lập tức làm theo.
Giang Nghĩa bước qua những người bị thương năm trên mặt đất, đi đến cổng vườn trái cây.
Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bị đập nát ra, Giang Nghĩa bước vào trong, đi về phía một căn phòng nhỏ cũ nát không thể nát hơn được nữa.
Ở trong đó, có người mà giờ phút này anh muốn thấy nhất.
Ba của anh!
“Ba, con tới đón ba đây.”