Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1566

Khi bọn họ khám bệnh cho người trung niên đó, cũng có không ít người có suy nghĩ giống với Mạc Nguyên, cho răng là vì thời tiết khô nóng, lửa trong phổi quá mức, mới dân tới ho không ngừng.

Có điều mọi người cũng chỉ là suy đoán, không có lợi dụng máy móc tiến hành kiểm tra, không phải quá nắm chắc.

Vậy nên rất nhiều người suy nghĩ thay cho bệnh nhân, không dám tùy tiện dùng thuốc.

Chỉ có Mạc Nguyên khá to gan.

Anh ta chọn tin phán đoán của mình, to gan dùng thuốc, kết quả lúc này lại bị Giang Nghĩa ngăn lại.

Giang Nghĩa nói: “Bệnh ho của người trung niên đó không có phức tạp như vậy, hơn nữa ông ta cũng không có lửa trong phổi, chỉ là thời tiết nóng, nhiệt độ cơ thể có hơi cao mà thôi, căn bản sẽ không gây ra ho kịch liệt liên tục. Anh dùng thuốc như vậy, không những không chữa được bệnh cho người ta, sẽ còn khiến bệnh tình của ông ta nặng hơn. Là một bác sĩ, anh cần suy nghĩ thay cho bệnh nhân, không thể trong tình huống không năm chắc mà dùng thuốc linh tinh, đây là không có trách nhiệm đối với bệnh nhân!”

Mạc Nguyên bị nói tới mức mặt mày đỏ bừng.

Anh ta tức giận gầm lên: “Một tên rác rưởi đến từ khu Giang Nam như anh cũng không biết ngại mà nói hai trách nhiệm’ đối với tôi? Các người đều coi mạng người như cỏ rác, hút máu của người khác, còn ở đây diễn vai đức mẹ Maria gì chứ?”

Người quản lý cũng nói: “Nếu đã là tuyển chọn, mỗi vị bác sĩ đều cần phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Bác sĩ Mạc người ta dám kê phương thuốc, vậy thì đã chuẩn bị tâm lý chịu trách nhiệm, bác sĩ Giang, cậu có hơi lo chuyện bao đồng rồi.

Hàm ý vấn là không tin Giang Nghĩa.

Dù sao người quản lý từng xem phương thuốc mà Giang Nghĩa kê, với phương thuốc đó của Giang Nghĩa, ai nhìn cũng sẽ tỏ sự nghỉ ngờ đối với y thuật của Giang Nghĩa.

Huống chỉ Mạc Nguyên ở đây còn có uy vọng.

“Không cần quan tâm anh ta, bác sĩ Mạc, mời cậu dùng thuốc.” Người quản lý nói.

“Được.

Mạc Nguyên bê thuốc đi tới trước mặt bệnh nhân, đỡ ông ta uống thuốc.

“Cảm thấy như thế nào?” Mạc Nguyên hỏi.

“Cảm thấy…”

Bệnh nhân lau miệng, vừa chuẩn bị nói cái gì đó, kết quả đột nhiên cảm thấy bụng cuộn trào dữ dội, ôm bụng ho càng mãnh liệt hơn.

Lúc này, những bác sĩ ở dưới đều đứng dậy.

“Sao lại như vậy?” Mạc Nguyên không ngừng võ lưng cho bệnh nhân, hy vọng ông ta có thể đỡ hơn một chút.

Căn bản không có tác dụng.

Bệnh nhân ho dữ dội hơn, ho không ngừng, thậm chí ho cả ra máu.

Mạc Nguyên hoảng rồi.

Bệnh nhân vốn ho rất dữ dội rồi, bây giờ thì hay rồi, uống thuốc xong thì ho ra máu, còn tiếp tục như này sẽ chết mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK