Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 811

Sau khi uống xong, Giang Nghĩa thờ ơ nói: “Tiểu Điệp, đã thu dọn xong đồ đạc chưa? Bây giờ tôi sẽ dẫn cô rời khỏi Nam Thành, trở về Giang Nam, quay về bên cạnh Tôn Tại Ngôn.”

Tiểu Điệp gật đầu: “Tôi đã thu dọn xong, có thể đi bất cứ lúc nào.”

Nói rồi cô ta đứng dậy bước sang một bên, đập chiếc bát xuống đất vỡ tan tành.

Trong giây lát, một đám người từ trên lầu lao xuống, bên ngoài quán rượu cũng bị một nhóm người bao vây, không cần suy nghĩ cũng biết đây là bẫy do đối phương cố tình giăng ra để dụ Giang Nghĩa cắn câu.

Giang Nghĩa biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Tiểu Điệp, cô có ý gì?”

Tiểu Điệp cười khẩy: “Ý tứ còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh làm thiếu chủ nhân của chúng tôi bị thương, đương nhiên Thủy Vân Thiên chúng tôi phải lấy mạng anh để rửa hận rồi!”

“Vậy… cô không muốn gặp lại Tôn Tại Ngôn nữa sao?”

Trong mắt Tiểu Điệp hiện lên một chút do dự, nhưng cô ta nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Tôn Tại Ngôn? Haha, ai muốn quay về với tên khốn đã khiến tôi cả đời sống trong đau khổ chứ?!”

Giang Nghĩa lắc đầu cười gượng.

Anh nói: “Tiểu Điệp, sao cô lại nói những lời dối lòng mình như thế? Rõ ràng cô vẫn còn quan tâm đến anh ấy.”

“Tôi không quan tâm!”

“Được, kệ cô, tôi không muốn tranh luận về chuyện này.” Giang Nghĩa nhìn Tiểu Điệp: “Nhưng có một chuyện tôi phải nói cho cô hiểu rõ, Thuỷ Quân Tín không phải hạng người tốt đẹp gì, tôi khiến anh ta thành ra như thế cũng là chuyện nên làm, thêm vào đó Thuỷ Vân Thiên cũng chẳng phải nơi tốt lành, cô giúp bọn họ, sau khi xong việc thì chắc chắn cũng sẽ bị vứt bỏ, vậy nên cô đừng có lún quá sâu.”

Tiểu Điệp chỉ vào Giang Nghĩa: “Anh đừng ở đây giở trò ly gián! Tôi sống ở Thuỷ Vân Thiên rất thoải mái, sẽ không bị đôi ba lời nói của anh dụ dỗ đâu, anh cứ đợi chết ở đây đi!”

Có thể cô ta thực sự tin tưởng Thuỷ Vân Thiên, cũng có thể cô ta chỉ sợ bị phục thù.

Dù thế nào đi nữa thì Tiểu Điệp cũng không thể phản bội Thuỷ Vân Thiên, cô ta chỉ muốn dùng mạng của Giang Nghĩa để cứu lấy mạng sống của chính mình, chỉ vậy mà thôi.

Bây giờ Giang Nghĩa đã cắn câu, cũng đã bị bao vây lấy, nhiệm vụ của Tiểu Điệp đã hoàn thành.

Cô ta xoay người muốn rời khỏi quán rượu, rời khỏi nơi đấu tranh đúng sai này, không muốn bị ảnh hưởng bởi trận chiến sau đó, nhưng khi cô ta vừa bước tới cửa thì đã bị mấy người to lớn đứng chặn ở cửa cản lại.

Tiểu Điệp cau mày, cố gắng vòng qua bên phải rồi bên trái bọn họ để đi ra, nhưng cô ta vẫn bị chặn lại.

Tiểu Điệp ngây người tại chỗ.

“Ý của anh là sao?”

“Tránh sang một bên!”

Không ai nghe lời cô, người của Thuỷ Vân Thiên đứng sừng sững như cột đình, đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, phong toả bên trong lẫn bên ngoài quán rượu.

Đúng lúc này, một giọng nói già cỗi truyền vào.

“Tiểu Điệp, cô đừng tốn công vô ích nữa.”

“Bọn họ sẽ không để cho cô rời đi đâu.”

Giữa đám đông, một cụ già chống gậy chậm rãi bước vào, chính là chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên-Thuỷ Thanh Diệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK