CHƯƠNG 1211
Đinh Hồng Diệu lắc đầu: “Bạn học cũ, bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn không hề thay đổi, vẫn cứ nhát cáy, đầu óc không linh hoạt như vậy.”
Anh ta ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ cậu không thể nói với công nhân rằng chúng ta sắp ký một đồng lớn rồi, để công nhân trở lại làm việc? Sau đó bàn với mấy công ty vay nợ kia, thống nhất thời gian sẽ trả tiền để bọn họ không gây sự nữa?”
“Sau khi ký hợp đồng với Đinh Phong Thành, cậu có thể dùng tiền đó để trả cho công nhân và trả nợ, đến lúc đó, chẳng phải cậu sẽ được trả tự do sao?”
Tôn Khả Thành gật đầu: “Vấn đề là bây giờ hàng hoá trong tay tôi đều phế cả rồi, hơn nữa hàng tồn cũng không đủ.”
“Chuyện này cũng dễ giải quyết thôi.” Đinh Hồng Diệu nói: “Cậu có thể làm đơn giả, làm sao có hàng trong kho trông nhiều một chút, Đinh Phong Thành không thể đến mỗi kho của cậu để kiểm tra hết đâu. Chẳng phải tới cuối cùng đều kiểm tra đơn hàng thôi sao? Làm giả cho tốt là được?”
“Sau đó, tôi gửi thêm 6 tỷ cho cậu, cậu lấy tiền đó đến mấy công ty khác thu mua nguyên vật liệu. Khi Đinh Phong Thành phái người tới kiểm tra thì cậu cứ đưa đống nguyên vật liệu đó cho họ xem, thế là ok rồi?”
Nghe cũng có lý.
Tôn Khả Thành đáp: “Đinh Phong Thành dễ bị lừa thế sao?”
“Yên tâm đi, Đinh Phong Thành vừa ngu ngốc vừa tham lam, chỉ cần cậu hạ giá một chút, chỉ lấy 2/3 giá thị trường thì nhất định hắn ta sẽ động lòng. Nhưng phải nhớ cho kỹ, cậu đừng hạ giá xuống quá thấp, tránh bị hoài nghi.”
Tôn Khả Thành gật đầu: “Ừ, tôi hiểu.”
Nhưng sau đó, anh ta vẫn lo lắng nói: “Nhưng chuyện này thuộc hành vi lừa đảo thương mại, một khi đã ký hợp đồng thì tôi có thể trả nợ và trả lương cho công nhân, nhưng còn bên Đinh Phong Thành thì phải giải quyết thế nào?”
Lúc này, trên mặt Đinh Hồng Diệu lộ ra một nụ cười ác độc.
Anh ta lạnh lùng nhìn Tôn Khả Thành: “Vậy phải xem cậu chọn thế nào, một là đắc tội với một mình Đinh Phong Thành, hai là đắc tội với cả nghìn công nhân cộng thêm mười mấy công ty quy mô lớn?”
Là người thì đều chọn vế trước thôi.
“Nếu Đinh Phong Thành kiện tôi thì sao?” Tôn Khả Thành lại hỏi.
“Kiện là việc chắc chắn, vậy nên, cậu không thể tiếp tục ở trong nước được nữa.” Đinh Hồng Diệu nghiêm túc nói: “Một khi ký hợp đồng xong, cậu hãy cầm tiền trả lương cho công nhân và trả hết nợ bên ngoài. Làm xong thì ít nhất đám người này sẽ không hạn chế tự do của cậu nữa, cậu cũng có thể làm visa luôn. Sau đó, cậu hãy lập tức mua vé bay ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài?”
“Đúng vậy, dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn còn 50-60 tỷ trong tay, cậu cầm lấy số tiền này rồi cao chạy xa bay, đến khi Đinh Phong Thành tạch hoàn toàn thì hãy quay về.”
Đây là một ván cờ mạo hiểm.
Nhưng đáng để thử!
Nếu bây giờ không làm gì thì Tôn Khả Thành chỉ còn nước bị công nhân vây trong nhà máy hạn chế tự do; còn mấy công ty bên ngoài cũng sẽ tới gây sự mỗi ngày; nợ cũng phải trả, nếu không còn tệ hơn.