Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 861

Bạn có thể dùng bọn họ đối phó Giang Nghĩa, Giang Nghĩa đương nhiên cũng có thể dùng bọn họ đối phó bạn.

Hứa Quân Mỹ hoảng hốt biến sắc, né tránh phóng viên, một câu cũng không trả lời thì càng có thể nhìn ra điều khác thường bên trong.

Giang Nghĩa mỉm cười, nhìn sang Uông Cường ở đó nói: “Anh bây giờ cảm thấy như thế nào?”

Uông Cường vừa cười vừa gãi ngứa.

“Tôi rất ngứa, ngứa quá.”

“Hơn nữa, không biết tại sao, tôi luôn muốn cười, mau cứu tôi, hãy cứu tôi.”

Người bị liệt có thể đi lại, người ngây dại có thể nói chuyện bình thường, hai chân bị thương vậy mà có thể đập lớp thạch cao đi lại tự do, không cần Giang Nghĩa giải thích, mọi người đều có thể nhìn ra vấn đề trong đó.

Giang Nghĩa hừ lạnh một tiếng, không quan tâm Uông Cường nữa.

Mấy huyệt đạo anh ấn rất nhanh sẽ khôi phục bình thường, trong mười mấy phút này thì khiến anh ta cảm nhận cảm giác vừa ngứa vừa buồn cười.

Giang Nghĩa chĩa mũi giáo vào một người khác – Hứa Quân Mỹ.

“Cô, rốt cuộc là ai?”

“Tại sao muốn cố ý hãm hại khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chúng tôi?”

“Nói!!”

Sắc mặt của Hứa Quân Mỹ trắng bệch, cô ta muốn rời đi, nhưng một đám bảo vệ lũ lượt vây lại, đâu có cho cô ta cơ hội rời đi?

Bao gồm những người giúp cô ta diễn trò kia, không ai rời đi được cả.

Phóng viên điên cuồng chụp ảnh, quần chúng hóng chuyện xem náo nhiệt rất phấn khích, cũng lớn tiếng hét vào.

Trong tình thế không biết làm sao, Hứa Quân Mỹ ngồi sụp xuống đất, khóc rống lên.

“Chuyện không liên quan tới tôi, tôi chỉ là nhận tiền của người ta, làm theo yêu cầu của người ta.”

“Các người đừng ép tôi nữa.”

Giang Nghĩa giơ tay lên, kêu bảo vệ ngăn cách những người không liên quan ra, cho Hứa Quân Mỹ một không gian có thể hít thở, đừng ép cô ta quá căng.

Anh thong dong đi tới, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Người cho cô tiền bảo cô làm việc là ai?”

Hứa Quân Mỹ lắc đầu.

“Hửm?”

Một ánh mắt của Giang Nghĩa đã dọa Hứa Quân Mỹ ngồi ở trên đất phải lùi lại về sau.

Cô ta vội giải thích: “Tôi không phải không nói, mà là thật sự không biết.”

Điều này thì kỳ lạ rồi.

“Cầm tiền của người ta, thay người ta làm việc, sẽ không biết đối phương là ai ư?”

Hứa Quân Mỹ gật đầu chắc chắn: “Tôi vào khoảng thời gian trước vay vốn mở cửa hàng, nợ một khoản nợ không biết phải làm sao. Kết quả vào tối ngày hôm kia, khi tôi về nhà có mấy người lạ mặt đeo mặt nạ xuất hiện ở trong nhà của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK