Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1087

Lá đầu tiên: trung can nghĩa đảm.

Lá thứ hai: chiến vô bất thắng.

Lá thứ ba: vạn cổ lưu danh.

Đinh Trung gật đầu: “Nhớ chứ, đây là ba lá cờ hiệu của chiến vực tặng Đường Văn Chương, nhưng mà không phải lúc đó cậu cũng có mặt ở đây à, chính là vào ngày đầu tiên cậu trở về Giang Nam.”

“Đinh Hoàng Liễu gả cho một người chồng tốt, Đường Văn Chương là phó chỉ huy Đông Vực, dưới một người trên vạn người, không tầm thường nha.”

“Còn Thu Huyền thì…”

Đinh Trung nhìn Giang Nghĩa, lộ ra ánh mắt khinh thường.

Giang Nghĩa không thèm quan tâm, mà là thuận miệng hỏi: “Ông cảm thấy một phó chỉ huy đông vực đáng để tổng chiến vực tặng cho ba lá cờ như thế à? Đường Văn Chương, anh ta có xứng?”

Câu này vừa mới hỏi xong, trong lòng Đinh Trung liền có một nghi hoặc.

Đúng vậy đó, Đường Văn Chương có xứng không?

Nói thật thì Đường Văn Chương căn bản không xứng, đừng nói là một phó chỉ huy như Đường Văn Chương, cho dù tổng chỉ huy Đông Vực cũng không xứng.

Đinh Trung mang theo vẻ nghi hoặc mà nói: “Thật ra thì tôi cũng đã từng suy nghĩ, dựa vào tư cách của Đường Văn Chương, đúng là không xứng.”

“Nhưng mà cờ hiệu đã được đưa đến đây, người đưa đến cũng đã nói rõ là đưa cho cháu rể của tôi.”

“Vậy không phải là đưa cho Đường Văn Chương à?”

Đinh Trung khinh bỉ nhìn Giang Nghĩa: “Đây là sự thật, không có cách nào thay đổi.”

Giang Nghĩa mỉm cười hỏi lại: “Vậy ông có từng nghĩ tới đứa cháu rể này không phải là đang chỉ Đường Văn Chương không?”

Đinh Trung cười nói: “Tôi có mấy đứa cháu rể chứ, không phải Đường Văn Chương thì là cậu chắc?”

Bầu không khí lập tức tĩnh lặng.

Giang Nghĩa không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng quay đầu nhìn Đinh Trung, hai người nhìn nhau, nụ cười trên mặt Đinh Trung từ từ đông cứng lại.

Có một loại cảm giác chấn động đang lan tràn trong lòng ông ta.

Chẳng lẽ là?

Không đợi Đinh Trung kịp phản ứng, Giang Nghĩa lại nói đến chuyện thứ hai làm ông ta càng kinh ngạc hơn.

Giang Nghĩa từ tốn nói: “Đúng vậy, ông có còn nhớ rõ cũng là đêm hôm đó, ba khu sát nhập, có một vị tổng phụ trách?”

Đinh Trung gật đầu.

“Tôi vẫn luôn muốn nịnh bợ người ta, đáng tiếc là cho đến bây giờ vẫn chưa được gặp mặt.”

“Người tổng phụ trách này quá vô danh, căn bản không thể nghe ngóng được đó là ai.”

“Chỉ biết người đó đến từ biên giới phía tây, thông tin còn lại thì như mù tịt, ngay cả người có cấp bậc như Đường Văn Chương mà cũng không có cách nào thăm dò thông tin cơ bản, đúng là thần bí.”

“E là cả đời này, tôi cũng không thể gặp được người đó.”

Lúc này, Giang Nghĩa mỉm cười, dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất để nói ra lời nói nặng nề nhất.

“Ông cụ, bây giờ ông đã thấy người thật rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK