Chương 1739
Đúng vậy.
Thực ra sự việc rất đơn giản.
Cũng giống như có người phạm tội, không nhất thiết phải xử tử mà hoàn toàn có thể đưa ra hình phạt tương ứng tùy theo tội mà người đó đã phạm phải.
Năm đó Đàm Vĩnh Thắng đã bỏ rơi bà nội, tuy rằng đáng hận nhưng tội không đến mức phải chết nhỉ?
Giang Nghĩa mỉm cười, anh nói rất thoải mái: “Nếu Đàm Vĩnh Thắng năm đó cậy vào việc có tiền có quyền, chơi đùa khắp nơi, vậy để trừng phạt tội ác của ông ta, tôi phải khiến ông ta mất đi quyền thế, khiến ông ta từ nay về sau trở thành một người bình thường.”
“Tôi không giết ông ta, nhưng tôi muốn khiến cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Đàm bị hủy hoại trong chốc lát.”
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Nhậm Chỉ Lan đỡ Giang Hàn Phi ngồi ở cửa phơi nắng.
Giang Nghĩa lấy một chiếc ghế nhỏ đến ngồi xuống một bên, mỉm cười nói: “Ba, ba vần dự định quay lại Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc sao?”
Giang Hàn Phi khẽ nhíu mày: “Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc còn có liên quan gì đến ba?
“Có chứ, dù sao hiện tại trên danh nghĩa, chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc vẫn là ba. Ba, ba phải trở về chủ trì đại cục.
Giang Hàn Phi xua tay lia lịa: “Vừa tới đó là ba liền nghĩ đến chú hai con, không được gì chỉ thấy đau thương, không đi, không đi.”
Ngừng một chút, ông nói tiếp: “Nghĩa, không phải con là người tiếp quản trên danh nghĩa của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc sao? Vậy thì vừa hay, ba giao lại vị trí chủ tịch cho con, từ nay về sau Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc sẽ giao cho con quản lý.
Giang Nghĩa khẽ cười, cố ý hỏi: “Nếu Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc giao cho con quản lý sau này làm gì đều do con quyết định, ba, ba không thể nhúng tay vào.”
“Chuyện này…” Giang Hàn Phi có chút lo lắng hỏi: “Nghĩa, chẳng lẽ con thực sự muốn hoàn thành tâm nguyện cho chú hai, đối phó với ông nội con – Đàm Vĩnh Thắng sao?”
“Đương nhiên! Gã cặn bã đó đã vứt bỏ bà nội khi còn đang mang thai, hành động như vậy nếu không trừng phạt thì lẽ trời ở đâu? Công lý ở đâu?”
“Haizz, đó đều là chuyện của thế hệ trước của con rồi, hà tất phải xen vào?”
“Không thể nói như vậy được, thù này không trả con sẽ ăn ngủ không yên. Hơn. ¡ nữa, ba, con không giúp chú hai hoàn thành tâm nguyện, ba cũng sẽ ngủ không ngon giấc đúng không? Dù sao ông ấy cũng dùng tính mạng để suy tính ba.”
Giang Hàn Phi thở dài: “Đúng vậy, nếu không giúp Hàn Tâm hoàn thành chuyện này, ba quả thực ăn không ngon ngủ không yên, nhưng Nghĩa, ba càng không muốn nhìn thấy con phải mạo hiểm. Đối phó với nhà họ Đàm, chỉ có đường chết.”
Giang Nghĩa tự tin nói: “Ba, tin tưởng con một chút, con trai ba vẫn có chút năng lực.
Giang Hàn Phi vấn còn lo lắng: “Nghĩa, con bắt buộc phải gi3t chết Đàm Vĩnh Thắng sao? Đó là ông nội của con, nếu con làm như vậy, sẽ bị mang tiếng muôn đời!”
“Ai nói con muốn giết ông ta?”
“Vừa rồi không phải con nói như vậy sao?”
“Con chỉ nói muốn đối phó với ông ta, không nói muốn giết ông ta.” Giang Nghĩa khẽ cười: “Ba, con dự định diệt trừ tận gốc cả nhà họ Đàm, khiến mọi quyền lực mà Đàm Vĩnh Thắng dựa vào đều sụp đổ, cũng khiến ông ta nếm đau khổ của người thường một chút. Về phần tính mạng của ông ta, con không muốn.”