Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1435

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.

Dù là Đường Văn Chương hay là Đinh Hồng Diệu, ai cũng bị Giang Nghĩa đùa bỡn xoay vòng vòng để làm nhục hết lần này đến lần khác.

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Bành Á Linh liền đoán được tình huống.

Cô ta dò hỏi: “Ở khu Giang Nam còn có một nhân vật như thế này nữa à, nói ra nghe thử xem là ai thế?”

Đinh Hoàng Liễu gạt ra hai chữ từ trong kẻ răng: “Giang Nghĩa.”

“Giang Nghĩa?”

Bành Á Linh nhíu mày, hình như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi, có hơi quen tai, nhưng mà nhất thời lại không thể nhớ rõ.

Đinh Hoàng Liễu nói: “Cậu ta là em rể của chúng tôi, là chồng của Đinh Thu Huyền, hiện tại là giám đốc thu mua Star Jewelry.”

Bành Á Linh cười nói: “Đúng đúng đúng, tôi đã nói là mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó mà, trước đó cậu ta còn phát trực tiếp cắt đá thô, hiện trường rất náo nhiệt, hóa ra người mà các người muốn đối phó lại là cậu ta à? Cậu ta không phải chỉ là một nhân viên thôi hả, hơn nữa còn không phải là tổng giám đốc, chỉ là một nhân vật nhỏ như vậy mà thôi, hai người có thể giải quyết một cách dễ dàng mà nhỉ?”

Đinh Hồng Diệu thở dài: “Không đơn giản như vậy đâu. Con người Giang Nghĩa quỷ kế đa đoan, mặc dù chúng tôi đã sử dụng rất nhiều cách, nhưng vẫn bị cậu ta nhìn thấu, thậm chí còn có thể khiến chúng tôi lấy đá đập vào chân mình.”

“Hơn nữa lần nào Giang Nghĩa cũng có thể gặp dữ hóa lành, tôi cứ cảm thấy là sau lưng của cậu ta còn có người, nhưng mà lại không điều tra ra được.”

Bành Á Linh cười nói: “Được rồi được rồi, tôi không muốn nghe đâu, rất là nhàm chán, mặc kệ thế lực sau lưng Giang Nghĩa là ai, ở trong mắt nhà họ Triệu đó chỉ là rác rưởi mà thôi.”

Cô ta nhìn Đinh Hồng Diệu: “Anh muốn giải quyết Giang Nghĩa như thế nào, dù sao thì cậu ta cũng là em rể của anh mà, có cần phải nương tay một chút không?”

“Không cần đâu.” Đinh Hồng Diệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn cậu ta phải chết, chết càng thảm càng tốt, tốt nhất là tôi có thể tự tay lóc thịt cậu ta, móc mắt cậu ta, làm như vậy thì mới có thể xóa bỏ mối hận trong lòng tôi.”

Bành Á Linh gật gật đầu: “Được thôi, nếu như anh đã muốn làm như vậy, thế thì em sẽ làm theo ý anh.”

Quay đầu lại, cô ta nói với quản gia: “Chú Triệu, làm phiền chú sắp xếp cho người “mời” Giang Nghĩa đến đây giúp tôi, thuận tiện giúp tôi chuẩn bị kỹ “đồ”, ngày hôm nay chúng ta sẽ giải quyết tại nhà.”

Sáng hôm sau, Giang Nghĩa một thân một mình đến một khách sạn sang trọng nhất ở khu Giang Nam, đặt một phòng có thể chứa đủ hai mươi người.

Đồng thời, anh còn sắp xếp đầu bếp bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

Ngày hôm nay nhất định phải làm một ít chuyện.

Lấy điện thoại di động ra, anh gọi cho Lâm Chí Cường.

“A lô lão đại, có chuyện gì muốn dặn dò à?”

Giang Nghĩa im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp lên tiếng: “Gọi cho tôi những người đứng đầu các bộ phận đến đây chờ một lát nữa tôi sẽ gửi vị trí cụ thể cho cậu.”

Lâm Chí Cường giật mình: “Lão đại, anh muốn làm cái gì thế?”

Giang Nghĩa thở dài một hơi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK