Giang Nghĩa và Trình Đan Đình đang ở trong phòng làm việc bàn luận thì nghe thấy bên ngoài truyền tới những tiếng gọi.
Trình Đan Đình đi tới bên cửa sổ nhìn, có một đám người cầm băng rôn ở cửa, hô cái gì đó, nghe không rõ lắm.
Cô ta không khỏi nhíu mày.
“Chuyện gì vậy? Sự việc không phải đã được làm rõ rồi hay sao? Đám người này sao lại tới căng băng rôn?”
“Thật là hiếp người quá đáng.
”
“Trước đó tôi không tiện ra tay, lần này, tôi không chiều các người nữa.
”
Trình Đan Đình nói xong thì đi ra ngoài.
“Haizz! ”
Giang Nghĩa còn chưa mở miệng, Trình Đan Đình quay đầu trừng mắt với anh: “Nhiều ngày như vậy tôi chịu đủ rồi, cũng nên để tôi phát tiết, hôm nay anh dám ngăn cản tôi, tôi và anh không xong đâu.
”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Tôi không muốn ngăn cản cô, chỉ là muốn đi xem cùng với cô thôi.
”
“Như vậy còn tạm.
”
Hai người cùng nhau đi xuống tầng, xuyên qua đại sảnh, đi ra ngoài cửa xoay, đi tới cửa tòa nhà của giải trí Ức Châu, nhìn thấy những người cầm băng rôn hét lớn.
Trình Đan Đình vừa chuẩn bị mở miệng quát, Giang Nghĩa kéo cô ta lại, đưa tay chỉ vào chữ trên băng rôn.
Trình Đan Đình nhìn rõ rồi, không khỏi chuyển giận thành vui.
Chỉ thấy bốn chữ to trên băng rôn: chịu đòn nhận tội!!!
Lại thấy những người đó hét lớn, thật ra bọn họ đều quỳ gối, đằng sau mỗi ngày đều dắt cành cây, học người xưa chịu đòn nhận tội, cầu xin sự tha thứ của giải trí Ức Châu.
Nội dung hét lớn của bọn họ cũng đều là những lời hối cải, cầu xin tha thứ.
Trình Đan Đình đã mỉm cười.
Thì ra không phải đến gây chuyện, mà đến nhận lỗi, điều này khiến trong lòng Trình Đan Đình cảm thấy rất sảng khoái.
Thù hận đè nén trong lòng lập tức biến mất, trên mặt Trình Đan Đình nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, bao nhiêu ngày rồi, ngày ngày bị ‘chèn ép’, tóm lại cũng được thấy ánh sáng rồi.
Trong đám đông, một người vội vàng chạy tới, Trình Đan Đình nhìn thấy rõ, người đó chính là Phương Khánh Dương – người trước đó vu khống cô ta ác nhất.
Ông ta đi tới trước, nở nụ cười nịnh nọt nói: “Trình tổng, Giang tổng, tôi đến xin lỗi hai người.
”
Trình Đan Đình vẫn nhớ thù lần trước.
Trình Đan Đình hừ lạnh một tiếng.
“Xin lỗi sao? Ha ha, tôi không nhận nổi!”
“Từ lần ông đuổi chúng tôi đi, chúng ta không có cơ hội hòa hoãn rồi.
”
Tính tình của phụ nữ vào lúc này để thể hiện triệt để.
Phương Khánh Dương cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, vẫn nở nụ cười nịnh nọt nói: “Trình tổng, lời này của cô đã nói rồi; có câu oan gia nên giải không nên kết, lần này tôi là đặc biệt đến xin lỗi cô.
”
Nói rồi, ông ta liếc nhìn thư ký ở bên cạnh.
Thư ký lập tức lấy ra một bản hợp đồng mới, đưa cho Trình Đan Đình xem.
“Để thể hiện thành ý, Trình tổng, đây là hợp đồng mới của rạp phim chúng tôi, bằng lòng ở trong số tiền bán vé của “Thập Vạn Thiên Binh”, nhường thêm 20% lợi nhuận cho quý công ty, chỉ mong được tha thứ.
”
“Cô thấy như nào?”
Không ai đưa tay tát cười đang cười, chiêu này của Phương Khánh Dương khá thông minh.
Chủ động xin lỗi, cũng cho đủ thành ý.
Chỉ cần có thể nhận được sự tha thứ, một mặt có thể làm dịu mối quan hệ với giải trí Ức Châu, tránh sau này bị gây phiền phức; mặt khác cũng tránh bị giải trí Ức Châu dùng tội trạng vu khống hãm hại kiện cho tòa, lúc đó số tiền phải bồi thường sẽ càng nhiều hơn.
Không bằng bây giờ đập tiền thoát nạn.
Trình Đan Đình cũng không vui lòng nhìn ông ta, xoay người muốn đi.
Giang Nghĩa bám sát, nói vài câu ở bên tai cô ta.
Trình Đan Đình suy nghĩ một lát, xoay người nói: “Ông cũng không cần xin lỗi tôi, 20% lợi nhuận này tôi không cần, ông cầm đi quyên góp cho người bị bỏng trong vụ cháy công viên rừng đi, có thể làm được, tôi đồng ý không truy cứu chuyện này nữa.
”.
Danh Sách Chương: