CHƯƠNG 1395
Anh có lòng tốt nhắc nhở bọn họ đừng mắc bẫy bị lừa, thực tế cũng chứng minh điều anh nói quả thật là đúng, kết quả Trịnh Bác Dương vẫn không tin anh.
Không chỉ không tin, còn nghi ngờ nhân phẩm của Giang Nghĩa.
Thật sự là điên mà.
Giang Nghĩa xua tay: “Những điều này đều không quan trọng, tôi hôm nay tới tìm cậu cũng không phải vì những chuyện này.”
“Vậy anh tìm tôi làm gì? Một sinh viên bình thường như tôi, theo anh thấy, cũng có giá trị lợi dụng sao?”
Trịnh Bác Dương không hề nể mặt Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa nhịn nóng mà nói: “Tôi biết, cậu dạo gần đây qua lại rất thân thiết với Thạch Khoan, là vì bệnh của mẹ cậu nhỉ?”
Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Trịnh Bác Dương đã thay đổi.
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Mẹ cậu bị bệnh nhiều năm, năm đó cậu thi đại học từ bỏ nhiều trường tốt cứ muốn học y, là để học y thuật, giúp mẹ cậu chữa khỏi bệnh.”
“Điểm này đáng để khâm phục.”
“Dạo gần đây bệnh tình của mẹ cậu nặng thêm, cậu có hơi hoảng, với năng lực của cậu vẫn không đủ để chữa bệnh của mẹ cậu, chính vào lúc này Thạch Khoan đã tìm cậu.”
“Ông ta nhất định nói với cậu, ông ta có cách chữa trị căn bệnh của mẹ cậu nhỉ?”
“Cậu cũng chọn tin ông ta, dù sao ông ta là nhân vật đầu ngành của giới y học, có kinh nghiệm lâm sàng mấy chục năm, nếu nói còn có ai có thể chữa khỏi bệnh của mẹ cậu, không phải Thạch Khoan thì không còn ai nữa.”
Trịnh Bác Dương lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa.
Một lát sau, anh ta khinh thường nói: “Nhìn không ra, anh điều tra khá kỹ về tôi.”
Giang Nghĩa nhắc nhở: “Tôi nói những điều này, chỉ là muốn nói với cậu một chuyện — Đừng qua lại thân thiết với Thạch Khoan, ông ta không có năng lực chữa trị căn bệnh của mẹ cậu. Mục đích ông ta tiếp cận cậu, chỉ là để có được sự hồi đáp lớn hơn từ trên người cậu. Cậu, là mục tiêu của ông ta.”
Trịnh Bác Dương cũng không nghe tiếp được nữa.
Anh ta đập bàn đứng dậy: “Nực cười! Tôi chỉ là một sinh viên nghèo, ông Thạch Khoan người ta có thể từ trên người tôi có được sự hồi đáp gì?”
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Tôi không cho phép anh sỉ nhục ông Thạch Khoan như vậy!”
“Đừng tưởng tôi không biết anh có ý gì, anh không phải là muốn lợi dụng tôi để vu khống ông Thạch Khoan, gống như những gì anh làm lần trước?”
“Nói cho anh biết, không có cửa đâu!”
Trịnh Bác Dương chỉ về phía cửa thư viện: “Nơi này là đại học y dược, anh không phải là sinh viên ở đây cũng không phải là giảng viên ở đây, càng không phải là phụ huynh của sinh viên, anh có tư cách gì để ngồi ở đây?”
“Cút, cút ra ngoài cho tôi!”
Những lời này nói rất đanh thép, rất vang.
Ánh mắt của các sinh viên ở xung quanh đều bị thu hút, sau khi nhìn thấy giám đốc ngồi ở đối diện Trịnh Bác Dương, biểu cảm của mọi người đều rất phức tạp.