Chương 2033
Anh vừa thu hồi kim bạc vừa trả lời: ‘Đúng vậy, anh đã bỏ độc vào trong đậu phụ Ma Bà, nhưng sau đó tôi cũng bỏ thuốc giải vào trong đậu phụ Ma Bà, mà tôi lại hạ độc vào trong thịt bò luộc Tứ Xuyên, vì vậy anh mới trúng độc.”
Nói cách khác, sở dĩ Tiết Doãn trúng độc không phải là vì anh ta ăn trúng thuốc độc của mình, mà là ăn trúng thuốc độc của Giang Nghĩa! Chuyện này có chút lúng túng.
Vốn dĩ anh ta muốn khoe khoang trước mặt Giang Nghĩa, khiến người ta nhìn thấy anh ta lợi hại bao nhiêu, kết quả Giang Nghĩa lại hạ độc, bỏ thuốc giải ngay trước mặt anh ta, anh ta lại không hề hay biết.
Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là hiểu ngay.
Tiết Doãn không phục cũng phải phục, anh ta thở dài, hai tay ôm quyền nói: “Y thuật của anh Giang thật sự mạnh hơn tôi, tôi thua tâm phục khẩu phục!”
Lần này không ai còn dám nghi ngờ chất vấn Giang Nghĩa nữa.
Tất cả mọi người ở đây đều bội phục Giang Nghĩa, cũng đều cho rằng Giang Nghĩa ngồi lên chiếc ghế chủ tiệc là là vô cùng xứng đáng.
Giang Nghĩa, dùng thực lực chinh phục đối thủ.
Bữa cơm này ăn hơn một tiếng mới xong, thay vì nói ăn cơm, chỉ bằng nói là trò chuyện.
Những lúc ăn thật thì không có bao nhiêu, hầu hết thời gian đều là tâng bốc lẫn nhau: Giang Nghĩa không thích bầu không khí như vậy, nhưng để không làm Nguyễn Bình Phàm mất mặt nên anh vẫn kiên trì ngồi tới cuối cùng.
Tiệc rượu tan, Nguyễn Bình Phàm một mình gọi Giang Nghĩa vào một căn phòng nhỏ.
Đóng cửa lại, chỉ có hai người bọn họ.
Nguyên Bình Phàm nhẹ giọng nói: “Cậu Giang, tôi biết tập đoàn Đinh Thị các cậu đã gia nhập Giang Sơn Ấn, chiến đấu trực diện với tập đoàn Hoa Thượng.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ừm, vậy cậu Giang, cậu đã chuẩn bị sẽ chiến đấu thế nào chưa?”
Giang Nghĩa nói ra tám chữ: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
Nguyễn Bình Phàm cười ha ha một tiếng, nói: “Như vậy sẽ cực kỳ bị động, đâu đâu cũng bị người ta quản thúc, thứ cho tôi nói thẳng, đây không phải lựa chọn gì tốt.”
Đương nhiên Giang Nghĩa biết lựa chọn này không tốt, chỉ là vô duyên vô cớ, Giang Nghĩa cũng không thể lấy toàn bộ bệ đỡ của mình ra để đỡ đúng không?
Nguyễn Bình Phàm tiếp tục nói: “Theo ý tôi, tử thủ không bằng chủ động tấn công, tìm ra sơ hở của tập đoàn Hoa Thượng, đánh bại trong một cúi!”
Lời này không phải tùy tiện nói lung tung.
Giang Nghĩa không biết Nguyên Bình Phàm có ý gì, bèn hỏi: “Quận trưởng Nguyên, ông nói vậy nghĩa là sao?”
Nguyễn Bình Phàm ghé vào tai Giang Nghĩa, nhỏ giọng nói: “Ba ngày sau, mười một giờ tối, bến tàu Hắc Thủy.”
Rồi ông ấy không nói gì thêm nữa.
Thời gian và địa điểm đều đã có, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, Giang Nghĩa tự đi xem sẽ rõ.
Giang Nghĩa nhìn Nguyễn Bình Phàm, trong lòng xuất hiện một chút nghi hoặc.
Anh hỏi: “Quận trưởng Nguyễn, chẳng lẽ ông vân luôn nhìn chằm chằm vào tập đoàn Hoa Thượng?”
Nguyễn Bình Phàm gật đầu: “Không muốn nhìn chằm chăm cũng không được, năm nay tập đoàn Hoa Thượng dấy lên gió tanh mưa máu ở quận Giang Nam, mở rộng trắng trợn, mà phía chính phủ của chúng tôi lại không hiểu về lai lịch của bọn họ chút vào. Trong quá trình điều tra liên tục cuối cùng cũng có một chút phát hiện. Cậu Giang, ba ngày sau tự cậu sẽ thấy rõ.”