Phòng tuyến tâm lý của Tây Môn Tuấn hoàn toàn sụp đổ, Giang Nghĩa hỏi cái gì, anh ta nói cái đó.
Hơn nửa tiếng ngắn ngủi thì anh ta đã nói rõ được những điều mình biết, trong đó bao gồm chuyện Tôn Tại Ngôn tại sao lại giúp Tôn Vĩnh Trinh làm chuyện này.
Giang Nghĩa ngồi yên lặng trong ánh mắt vụt qua một tia phấn khích.
Là người hay đi theo của Giang Nghĩa, Lâm Chí Cường đương nhiên hiểu rõ tính tình của Giang Nghĩa, anh ta khẽ mỉm cười: “Lão đại, anh lại cầu tài như khát rồi nhỉ?”
Giang Nghĩa ho một tiếng, không nói chuyện.
Lâm Chí Cường nói: “Lão đại, tôi bây giờ đi sắp xếp người, sẽ tìm ra người phụ nữ tên Tiểu Điệp đó, có Tiểu Điệp, Tôn Tại Ngôn sẽ không giúp Tôn Vĩnh Trinh làm việc, anh còn có thể thu nhận anh ta, một mũi tên trúng hai con nhạn.
”
Giang Nghĩa trầm ngâm một lát.
“Có thể sắp xếp người đi tìm Tiểu Điệp, nhưng đừng vì thế mà lợi dụng điểm yếu của người khác, nếu không tôi và Tôn Vĩnh Trinh chẳng phải giống nhau rồi hay sao?’
Lâm Chí Cường hỏi: “Vậy lão đại, dự tính của anh là?”
Khóe miệng của Giang Nghĩa cong lên: “Biết câu chuyện Gia Cát Lượng dùng trí thu nạp Khương Duy trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” không?”
Lâm Chí Cường ngại ngùng đỏ mặt.
Một người không có văn hóa làm lính như anh ta, thật sự không có đọc được mấy quyển sách.
Giang Nghĩa lườm anh ta: “Có thời gian thì đọc nhiều sách, đừng cả ngày chỉ biết uống rượu đánh nhau.
Gia Cát Lượng biết Khương Duy có tài, thiết kế đánh bại Khương Duy, khiến hắn tâm phục khẩu phục đi theo Gia Cát phò trợ, trở thành rừng cột của Thục Hán sau này.
“Tôn Tại Ngôn là một nhân tài, nhưng tuyệt đối không thể lợi dụng Tiểu Điệp làm con tin mà ép anh ta tới, vậy thì quá không có phẩm chất rồi.
”
“Điều tôi muốn làm là hoàn toàn đánh bại anh ta, khiến anh ta cam tâm tình nguyện đến làm việc dưới trướng của tôi!”
Lâm Chí Cường gật đầu: “Thuộc hạ hiểu.
”
“Được rồi, các người có thể đi xuống rồi.
”
“Rõ.
”
Mọi người lui xuống, Giang Nghĩa đứng dậy nhìn bên ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập mong chờ.
Mong ngờ giao thủ lần hai với Tôn Tại Ngôn.
Cũng mong chờ người này có thể trở thành người của mình!
…
Mặt trời lên cao, phòng khám nhà họ Tân.
Những ngày này, Tân Tử Dân rời khỏi khu Giang Nam làm việc, trong một chốc một lát không quay về được, cả phòng khám chỉ còn lại một mình Tân Uẩn quản lý nên có hơi mệt mỏi.
Cô có thông minh nữa, cũng dù sao cũng là một người phụ nữ.
Mỗi ngày, cô ta đều sẽ rất mong chờ người đàn ông đó có thể đến phòng khám, không cần nói cái gì làm cái gì, chỉ cần có thể nhìn thấy anh ta thì Tân Uẩn cũng sẽ cảm thấy rất vui.
“Đã nói giữ lại một chiêu không dạy, sao nhiều ngày trôi qua, cũng không quay lại hỏi chứ?”
“Lẽ nào anh ta tự mình mầy mò hiểu rồi?”
Khi cô ta đang suy nghĩ vớ vẩn, từ xa nhìn thấy một bóng người vạm vỡ từ trên xe taxi bước xuống, chính là Giang Nghĩa!
Không biết tại sao, nhịp tim của Tân Uẩn bỗng đập nhanh.
Cô ta lập tức cởi áo khoác màu trắng ra, vừa đi vào phòng vừa phân phó người làm: “Lát nữa có người hỏi thì nói tôi ở phòng trong phối thuốc, lập tức ra đây.
”
“Ồ, được.
”
Tân Uẩn vừa rời khỏi thì Giang Nghĩa lập tức đi vào.
Anh nhìn xung quanh, phát hiện Tân Uẩn không ở trong phòng, lẽ nào hôm nay không làm việc sao?
“Giúp việc, chủ nhà các người đâu?”
“Ở trong phòng phối thuốc, lập tức ra ngay.
”
“Ừ.
”
Giang Nghĩa tùy ý ngồi xuống, ghế còn chưa ngồi ấm chỗ thì nghe thấy ‘cạch’ một tiếng, cửa phòng trong mở ra, một bóng người xinh đẹp đi ra.
Áo sơ mi trắng, váy xếp ly, làn da trắng trẻo đàn hồi, chân đi đôi cao gót lấp lánh khiến dáng người càng trở nên thu hút.
Phối với gương mặt trắng mịn tinh tế thì giống như tiên nữ hạ phàm mà tỏa sáng vậy.
Người khám bệnh, bốc thuốc trong phòng đều nhìn ngây người.
\u0003\u0003\u0003.
Danh Sách Chương: