CHƯƠNG 1422
“Cái này…” Hai tay của Viên Thái rất run rẩy, cảm thấy mình bị chơi xỏ rồi.
Cậu không ký hợp đồng, định thoái ẩn, vậy hôm nay còn tới đây làm gì?
Trái tim của Viên Thái đang nhỏ máu, cảm thấy công ty là phải đóng cửa rồi.
Lúc này, Giang Nghĩa khẽ mỉm cười rồi nói: “Tuy tôi sẽ không ký hợp đồng với ông, nhưng tôi có thể ký một bản thỏa thuận với ông.”
Ký thỏa thuận?
Hai mắt của Viên Thái chợt sáng lên, cảm thấy còn chưa chết hẳn, truy hỏi: “Ký thỏa thuận gì?”
Giang Nghĩa giải thích: “Chúng ta ký một bản thỏa thuận, tôi ở trong thời gian quy định giúp ông hoàn thành một lần chọn đá thô, để công ty của các ông kiếm được một khoản tiền, như thế nào?”
Nghe thấy lời này, Viên Thái vui tới mức muốn nhảy dựng lên.
Cho dù chỉ có một lần, công ty của bọn họ cũng có thể mượn ánh mắt của Giang Nghĩa kiếm một khoản, có khoản tiền này, công ty có vốn vận hành tiếp rồi.
Có thể nói, đây là một lần giúp đỡ của Giang Nghĩa dành cho công ty bọn họ.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu, giám đốc Giang.”
“Vậy tôi lập tức đi soạn thỏa thuận mới, lập tức đi soạn.”
“Đúng rồi, liên quan tới phương diện đãi ngộ, duy trì không đổi với bản hợp đồng này, công ty chúng tôi vẫn bằng lòng…”
Lúc này, Giang Nghĩa giơ tay ý bảo Viên Thái không cần nói nữa.
Sau đó, Giang Nghĩa cười rồi nói: “Phương diện đãi ngộ thật ra tôi không để tâm, công ty của các ông cũng sắp đóng cửa rồi, tôi cũng không muốn nhân lúc người khác nguy nan mà bắt chẹt. Như vậy đi, tới lúc đó, tôi giúp công ty của các ông chọn ra đá thô chất lượng tốt, ông chỉ cần chế tác cho tôi một món trang sức bằng ngọc không tệ là được.”
Như này không phải tương đương là cái gì cũng không cần sao?
Anh chọn ra đá thô chất lượng tốt, chỉ cần dùng một miếng trong số đó chế tác ra một món trang sức là được, đối với một công ty trang sức mà nói thật sự dễ như trở bàn tay.
Giang Nghĩa chọn từ bỏ đãi ngộ hậu hĩnh, sự độ lượng này thật sự khiến người ta khâm phục.
“Giám đốc Giang, cậu thật sự là tồn tại như một thánh nhân.”
“Cảm ơn đại ơn đại đức của cậu!”
Thấy dáng vẻ vui mừng đó của Viên Thái thì suýt nữa quỳ xuống dập đầu Giang Nghĩa rồi.
Sau hai ba lần cảm ơn, Viên Thái lập tức đi soạn thỏa thuận mới, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất in ra.
Trong phòng tiếp khách, chỉ còn Giang Nghĩa và ba người kia.
Cửa đóng lại.
Khổng Liên Đằng vỗ tay, giơ ngón tay cái về phía Giang Nghĩa; “Nhóc con, kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự quá tuyệt, cũng có thể đi tranh giải Oscar cho vai nam chính xuất sắc nhất rồi.”
Anh ta ngồi ở bên cạnh Giang Nghĩa, ôm vai của anh, cười ha hả nói: “Có điều tôi có hơi bất mãn với cậu.”
Giang Nghĩa quay đầu hỏi: “Bất mãn cái gì?”