Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 822

“Anh 13 tên.” Khóe miệng Xạ thủ mang theo nụ cười: “Dù sao thì em vẫn là em trai.”

Nói xong, Xạ thủ quay người rời đi.

Sử tử hừ lạnh một tiếng: “Tôi dùng nắm đấm, còn anh dùng tên, tốc độ đánh người của anh đương nhiên nhanh hơn rồi, sau này có bản lĩnh thì tay không tất sắt so tài với tôi một lần đi?”

Xạ thủ cũng không quay đầu lại: “Sao anh lại phải bỏ sở trường của mình mà so tài điểm yếu của mình? Tư duy của em thật là khó hiểu.”

“Có thể đừng mở miệng ngậm miệng gọi em trai không hả?”

“Nhưng trên thực tế em chính là em trai của anh.”

“Nhưng tôi chỉ sinh muộn hơn anh có mấy phút.”

“Vậy cũng là em trai.”

“…”

Ở một bên khác, trong quán ăn trong con ngõ nhỏ.

Giang Nghĩa đang uống rượu, điện thoại vang lên, anh trực tiếp mở loa ngoài, sau đó để điện thoại trước mặt Thủy Thanh Diệu.

Liền nghe thấy trong điện thoại truyền ra từng tiếng kêu rên.

Nghe thấy mà khiến da đầu người khác phải tê dại.

Giang Nghĩa lấy cái khăn trong miệng Thủy Thanh Diệu ra, lạnh nhạt hỏi: “Những âm thanh này có quen không?”

Thủy Thanh Diệu cẩn thận lắng nghe, lông tơ cả người dựng đứng hết cả lên, ông ta đã hiểu, tất cả những người này đều là thủ hạ của ông ta, là đám người mà ông ta đã phái đến khách sạn đối phó với Tân Uẩn.

Sao đột nhiên tất cả lại…

Thủy Thanh Diệu khó khăn ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Chẳng trách lúc nãy Giang Nghĩa lại không có hành động gì khi ông ta nói như thế, hóa ra Giang Nghĩa đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.

Trận chiến này, ông ta thua hoàn toàn!

Thủy Thanh Diệu đã lăn lộn trong giới mấy chục năm, chưa từng gặp đối thủ nào lợi hại như Giang Nghĩa, lần này ông ta đâm đầu vào như này là toang rồi.

“Giang Nghĩa, cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

“Người đàn ông có thể có thân thủ và trí tuệ như này, tuyệt đối không thể là kẻ vô dụng được.”

Giang Nghĩa hờ hững nói: “Trên thế giới này có rất nhiều người giỏi, hãy thường xuyên ra ngoài xem thử thì sẽ biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Như ông thì cả đời chỉ biết làm hoàng đế bản địa ở nơi to bằng lòng bàn tay như Nam Thành này, mãi mãi chỉ có thể là ếch ngồi đáy giếng, không hiểu được sự đáng sợ của thế giới này.”

Thủy Thanh Diệu thở dài một tiếng.

“Tôi già rồi, có thể ổn định căn cơ ở Nam Thành đã không dễ dàng, muốn ra ngoài xông pha làm sao có thể chứ?”

“Chỉ hận đứa con trai vô tích sự đó của tôi, chỉ biết ham chơi hưởng lạc.”

“Chọc ai không được, cứ chọc vào cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK