Tất cả mọi điều kiện đều thuận lợi cho Dương Tuấn Thiên, nhưng kết quả lại khiến người ta phải kinh ngạc.
Dương Tuấn Thiên không bao giờ có thể tưởng tượng rằng Điền Kê, với tư cách là một tay đua chuyên nghiệp, lại thực sự thua một người quản lý đội đua.
Đây quả thực là một sự sỉ nhục!
Điều quan trọng nhất là Điền Kê vẫn thua sau khi được Dương Tuấn Thiên dạy.
Điều đó có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy khả năng chỉ dạy của Dương Tuấn Thiên không tốt, lý thuyết của anh ta đã lạc hậu!
Với tư cách là đội trưởng, chắc chắn lần này anh sẽ bị các đội viên coi thường và vị trí của anh ta sẽ không còn vững nữa.
Dương Tuấn Thiên nghiến răng, anh ta đổ tất cả lỗi lầm cho Giang Nghĩa, nếu không phải vì Giang Nghĩa thì anh ta đã không đi tới nước này, tất cả là lỗi của Giang Nghĩa!
Trên đường đua, hai chiếc xe vẫn phóng nhanh.
Nhưng Điền Kê không có khả năng đuổi kịp, mà khoảng cách càng ngày càng xa.
Mỗi lần Lâm Mộng Vân vào mỗi khúc cua khác nhau, cô sẽ thay đổi tương ứng theo tình hình thực tế, tuy không hoàn hảo nhưng cũng đối với một người nhập môn như cô thì cũng đủ rồi.
Mặc dù có vẻ như khả năng vô cua của cô vẫn còn trúc trắc, thậm chí có cảm giác hơi chậm chạp, nhưng mỗi khi vào góc cua, cô có thể áp chế Điền Kê ở một mức độ nhất định.
Thế là đủ rồi.
Đua xe không phải là đua nhanh nhất, mà là đua nhanh hơn.
Miễn là bạn nhanh hơn đối thủ của mình, bạn có thể giành chiến thắng ngay cả khi bạn không phải là người nhanh nhất.
Dương Tuấn Thiên không bao giờ đồng ý với quan niệm này, nhưng sau trận đấu này, anh ta đã bị đánh bại bởi lý thuyết mà anh ta không đồng ý, khuôn mặt anh ta bừng bừng lửa giận.
Ngay sau đó, xe của Lâm Mộng Vân đã vượt qua vạch đích và nhẹ nhàng giành chiến thắng.
Điền Kê dừng lại giữa đường đua, vẻ mặt đầy thất vọng.
Sự thua cuộc của anh ta không chỉ là sự thua cuộc của bản thân mà còn là sự thua cuộc của Dương Tuấn Thiên, không biết tiếp sau đây Dương Tuấn Thiên sẽ chỉnh anh ta như thế nào, càng nghĩ về nó, anh ta càng sợ hãi.
Lâm Mộng Vân dừng xe, đẩy cửa đi ra ngoài, vọt tới chỗ Giang Nghĩa.
“Giang Nghĩa, lý luận của anh cực kì xịn luôn.
"
“Anh xem, tôi thực sự đã thắng một tay đua chuyên nghiệp! Haha, thành thật mà nói, trước khi đua thì tôi không dám tưởng tượng được mình lại có thể giành chiến thắng.
"
“Chẳng trách ba tôi muốn anh gia nhập đội, Giang Nghĩa, thực lực của anh thực sự vượt qua bất kỳ thành viên nào trong đội hiện tại!”
Bất cứ thành viên nào.
Tất nhiên là bao gồm cả Dương Tuấn Thiên.
Người phụ nữ anh ta thích, ở trước mặt anh ta, nói rằng người đàn ông khác tốt hơn mình.
Lòng tự trọng siêu cao không cho phép Dương Tuấn Thiên nhẫn nhịn, hai tay nắm chặt, hai mắt cay xè.
Nếu như không bị ràng buộc bởi pháp luật, thì anh ta đã sớm vác dao xông tới chỗ Giang Nghĩa.
Tuy nhiên, bây giờ thân là một kẻ thua cuộc, anh ta không có quyền lên tiếng.
Bên kia, Điền Kê chống tay vào vô lăng, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Nghĩa, trong lòng có một ngọn lửa không tên bùng cháy!
“Giang Nghĩa, tất cả đều do anh!”
“Anh hại tôi mất mặt trước mặt các anh em, anh hại tôi mất hết mặt mũi trước mặt cô Lâm, anh cũng làm đội trưởng Dương mất mặt.
"
“Anh tới đội đua xe là để làm chúng tôi mất mặt! Cái đồ tai hoạ nhà anh, đi chết đi!!!”
Hận thù chiếm cứ đầu óc anh ta, lúc này Điền Kê không thèm đếm xỉa gì nữa, nghiến răng nghiến lợi phóng xe về phía Giang Nghĩa.
Lúc này, Giang Nghĩa và Lâm Mộng Vân đang đứng cùng nhau.
Điền Kê không quan tâm nhiều, ngay cả Lâm Mộng Vân cũng không tha, trong mắt anh ta chỉ có Giang Nghĩa, nhất định phải đâm chết Giang Nghĩa.
Tiếng gầm cực lớn truyền đến, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi nhìn thấy chiếc xe đang phi như bay tới, Dương Tuấn Thiên sốt sắng hét lên: “Điền Kê, cậu bị điên à? Dừng xe lại, Mộng Vân cũng đang đứng đây!”
Miệng thì nói như vậy, nhưng Dương Tuấn Thiên không dám đi cứu người.
\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.
Danh Sách Chương: