CHƯƠNG 1336
Weiss kìm lại cơn giận của mình, tiếp tục xem, càng xem càng không thể chịu được.
“Giang Nghĩa là người biết đối nhân xử thế, mượn hoa cúng phật, sử dụng quặng thô ‘cướp’ được để làm việc thiện, phân phát chúng cho các công ty trang sức khác.”
“Như thế thì vị trí dẫn đầu ngành trang sức khu Giang Nam chỉ có thể là Star Jewelry!”
“Giang Nghĩa, thằng hèn, thủ đoạn quá bẩn thỉu!”
“Thằng hèn hạ!!!”
Cơn giận của Weiss lan ra khắp người, anh ta giơ tay đập chiếc điện thoại xuống sàn khiến nó vỡ tan tành.
Đan Long Hưng thấy điện thoại của mình bị đập nát, sắc mặt rất khó coi, nhưng không dám nói lời nào, không dám đắc tội với Weiss vào giây phút quan trọng này.
Anh ta nhẹ nhàng an ủi: “Tổng giám đốc, tôi nói cái gì ấy nhỉ? Chuyện này có phải rất khó để anh giữ bình tĩnh không?”
Đúng thế, không thể nào bình tĩnh được.
Weiss giống như một chú hề bị Giang Nghĩa đùa bỡn.
Như vậy mà còn nhịn được thì còn gì có thể không nhịn được?
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, kìm nén cơn giận, chậm rãi nói: “ Giang Nghĩa sẽ hợp tác với mấy chục công ty trang sức để làm một buổi phát sóng trực tiếp đúng không?”
“Được thôi, tao sẽ để mày phát sóng trực tiếp!”
“Weiss tao bị một vố đau thì Giang Nghĩa mày đừng nghĩ sẽ tốt hơn.”
“Đừng tưởng chỉ có mày mới biết tính kế, ông mày cũng có thể làm được!”
Weiss ngoắc tay với Đan Long Hưng, bảo anh ta bước sát lại và nói vào tai anh ta vài câu.
Đan Long Hưng gật đầu lia lịa: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay!”
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Nói xong, anh ta quay lưng chạy đi.
Trong căn phòng bệnh trống trải, Weiss hít thở sâu vài cái rồi tự nhủ: Ông Rết, trước khi đi thủ đô, tôi chắc chắn sẽ giúp ngài diệt trừ tai họa này!”
…
Văn phòng giám đốc, Star Jewelry.
Giang Nghĩa ngồi trên ghế sô pha nói chuyện điện thoại với Trình Đan Đình. Anh bảo cô ta thu xếp bên giới truyền thông, dặn cô ta nhất định phải khuyếch trương thanh thế hơn nữa.
Vừa cúp điện thoại xong, điện thoại lại reo lên lần nữa.
“Alo?” Giang Nghĩa nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm khàn của một người đàn ông: “Tổng phụ trách Giang, tôi là Tạ Mạnh Trí, đội trưởng cảnh sát đây. Chuyện anh bảo tôi để mắt tới hai cha con nhà họ Thạch bên y dược xã ấy, sau hai tháng im hơi lặng tiếng, cuối cùng bọn họ cũng có động tĩnh rồi!”
Cuối cùng cũng đợi được ngày này.
Hai mắt Giang Nghĩa sáng lên, cha con nhà họ Thạch bên y dược xã đã bí mật tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp và buôn bán nội tạng người. Manh mối gần như bị đứt gãy cuối cùng đã nối lại được.