Huyễn Thận đồng tử tế ra bảo châu bảy màu, đó là một món bảo vật cấp độ tiên thiên chí bảo, hơn nữa hầu như là đo theo người Huyễn Thận đồng tử tạo ra, có được năng lực tạo ảo giác vô cùng cường đại, trừ phi giống Cơ Hạo có Bàn Cổ Chung vô thượng chí bảo như vậy hộ thể, nếu không mặc cho ngươi đạo hạnh tu vi mạnh bao nhiêu cũng sẽ trúng chiêu của hắn.
Đoàn người nằm dưới đất, chỉ có thân thể Tự Hi như con cá rời khỏi nước, thỉnh thoảng kịch liệt giật lên một phát.
Linh hồn Tự Hi cũng lâm vào khôn cùng ảo cảnh, bốn phía đều là một mảng đại thủy trắng xoá, nước lớn sền sệt như cháo gạo, trên mặt nước không có chút gợn sóng, chỉ có vô số gương mặt dữ tợn vặn vẹo được khảm ở mặt nước, đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm Tự Hi.
Những gương mặt đó Tự Hi đều nhận ra, hắn có thể có được phong hào Sùng Bá, cũng là trong núi thây biển máu tạo ra, dùng đầu vô số dị tộc đổi lấy công lao.
Gương mặt được khảm trên một mảng đại thủy trắng xoá này, tất cả đều là dị tộc trực tiếp hoặc gián tiếp bị Tự Hi giết chết. Trong đó có Ngu tộc, có Già tộc, có Tu tộc, có Ám tộc, có tinh quái, càng có vô số chiến sĩ nhân tộc quên huyết mạch tổ tiên, bị dị tộc hợp nhất làm nô lệ.
Số gương mặt lấy trăm vạn để tính trầm lặng, ngây ra nhìn chằm chằm Tự Hi, trong không khí xám xịt xung quanh, mơ hồ có tiếng khóc thê lương ở xa xa truyền đến. Những tiếng khóc đó đang khóc lóc kể lể vận mệnh bi thảm của mình, khóc kể mình sau khi bị Tự Hi giết chết, vợ con già trẻ trong nhà không ai chăm sóc, dẫn tới tất cả bọn họ đều gặp bất trắc.
Càng có người đang chất vấn Tự Hi, chất vấn hắn vì sao độc ác như vậy, ở trong lần tao ngộ chiến nào đó với dị tộc, đem tất cả thủ hạ của toàn bộ dị tộc trong một thành trì dị tộc chém tận giết tuyệt. Từ lão ông đầu bạc đến trẻ con chưa biết gì, gần hai mươi vạn tộc nhân dị tộc bị Tự Hi hạ lệnh giết đến mức chó gà không tha.
Còn có các chiến sĩ nhân tộc bị dị tộc thu làm nô lệ, bọn họ đang nguyền rủa Tự Hi, bọn họ nguyền rủa Tự Hi thế mà lại có thể nhẫn tâm hạ sát thủ đối với bọn họ cùng là huyết mạch nhân tộc, bọn họ nguyền rủa Tự Hi đoạn tử tuyệt tôn, nguyền rủa Hữu Sùng bộ của Tự Hi sẽ có một ngày phải hóa thành tro bụi.
Tự Hi lẳng lặng đứng trên mặt nước, đôi mắt hắn như hai viên đá quý màu vàng tinh thuần, không ngừng phát ra thần quang màu vàng đất trầm trọng ngưng thực.
Ở phía sau hắn một đám khí màu vàng quay cuồng không ngừng, trong khí vàng nặng nề nồng đậm tám mươi mốt ngôi sao hào quang sáng lạn, màu sắc ngưng thực bay múa cao thấp, không ngừng tạo thành các dị tượng tinh đồ. Ở chính giữa tinh đồ các ngôi sao đó tạo thành, một con phi hùng lưng mọc hai cánh to lớn không gì so sánh được ngửa mặt lên trời rống dài, thần thái uy mãnh bá đạo không ai bì nổi.
Dần dần, bốn phía có bóng người như có như không hiện lên, một ít bóng người cả người đầy máu vươn tay, xa xa hướng thân thể Tự Hi chộp tới.
“Ngươi, vì sao phải giết nhiều người của chúng ta như vậy! Chúng ta phạm phải tội gì? Chúng ta có tội gì? Từ lão nhân đến đứa nhỏ, từ nam nhân đến nữ nhân, ngươi giết của chúng ta nhiều tộc nhân như vậy! Ngươi không hổ thẹn sao? Ngươi không hối hận sao? Ngươi ngay cả một chút lòng sám hối cũng không có sao?”
“Tự Hi, Sùng Bá Tự Hi, ngươi là đại anh hùng, đại hào kiệt, khi ngươi hạ lệnh giết hại phụ nữ trẻ con, lương tâm của ngươi đâu? Ngươi sao có thể yên tâm thoải mái hạ lệnh giết chết nhiều người vô tội như vậy? Ngươi xem xem tay ngươi, trên tay ngươi, đều là máu đó!”
Hai tay Tự Hi vốn sạch sẽ, nhưng theo tiếng những bóng người này vừa khóc vừa kể lể, bàn tay hắn đột nhiên biến thành một mảng đỏ bừng, có máu tươi dinh dính tanh hôi không ngừng từ trong bàn tay hắn chảy xuống.
Tự Hi rốt cuộc cười, hắn thản nhiên cười nói: “Vong linh vô tri, ta lãng phí khí lực đấu võ mồm với các ngươi làm gì? Ảo giác này cũng cực kỳ cao minh rồi, nhưng Tự Hi ta lòng vững như bàn thạch, vẻn vẹn ảo giác có thể làm khó dễ được ta?”
Ngẩng đầu, nhìn bầu trời xám xịt, Tự Hi nhẹ nhàng nói: “Đầy tay máu tanh? Ừm, Tự Hi ta giết vô số dị tộc, tàn sát vô số yêu ma, yêu quái quỷ quái trong núi rừng, ta cũng không biết giết bao nhiêu.”
“Ừm, Tự Hi ta là vì lợi ích cá nhân mà giết người sao? Là vô duyên vô cớ mà giết chóc sao?”
“Tự Hi ta bình sinh, người giết chết, đều đáng chết!”
“Kẻ xâm phạm nhân tộc ta, giết!”
“Kẻ làm nhục nhân tộc ta, giết!”
“Kẻ tổn hại nhân tộc ta, giết!”
“Trong thiên địa, phàm là ai cản trở nhân tộc ta, không có ai Tự Hi ta không thể giết! Không ai Tự Hi ta không đành lòng giết!”
“Lão ông đầu bạc có làm sao? Trẻ nhỏ vô tri thì thế nào? Các ngươi ăn thịt nhân tộc ta, uống máu nhân tộc ta, rút gân lột da, bóc lột thậm tệ, đem con dân nhân tộc ta coi là súc vật dự trữ nuôi dưỡng, tất cả các ngươi đều đáng chết!”
“Còn có các ngươi, quên đi vinh quang tổ tiên, ruồng bỏ huyết mạch nhân tộc, để dị tộc sai khiến, làm chim ưng chó săn, giết chóc vô số con dân nhân tộc ta, các ngươi tội nghiệt ngập trời, bị ta chém giết cũng là trừng phạt đúng tội, các ngươi... có mặt mũi gì hướng ta khóc lóc kể lể?”
Tự Hi đột nhiên lớn tiếng rống to: “Vẻn vẹn ảo giác, phá cho ta!”
‘Ông’ một tiếng, trên người Tự Hi phun ra một mảng lớn dòng khí màu vàng, như vô số đao phong màu vàng xé rách hư không, đem mặt nước màu bạc và không khí xám xịt xé rách hết.
Trong hốc núi nhỏ, mặt ngoài thân thể Tự Hi có lượng lớn hào quang màu vàng phun ra, một luồng khí vàng xoay quanh bay múa phía sau hắn, tám mươi mốt khỏa bản mạng vu tinh cực lớn xoay quanh bay múa, vây quanh con phi hùng khổng lồ lưng mọc hai cánh nọ ở chính giữa.
Phi hùng như vật còn sống ngẩng đầu lên, ngẩng đầu hướng về bầu trời đêm há mồm, hít một hơi thật sâu.
Trên trời cao, trong vũ trụ hồng hoang, chín ngôi sao hồng hoang toàn thân màu vàng đất đột nhiên sáng lên. Ở giờ khắc này, hào quang của chín ngôi sao hồng hoang đó thậm chí trùm lên vô lượng hào quang của mặt trời ban ngày.
Quỹ tích chín ngôi sao ở bầu trời đã xảy ra sự biến ảo thật lớn, bọn nó cấp tốc lướt đi ở trên trời cao, tinh lực dao động thật lớn thậm chí trực tiếp truyền tống đến bề mặt Trung Lục thế giới, dẫn tới vô số ngọn núi, đồi gò kịch liệt chấn động, từng mảng lớn thổ khí từ nơi cực sâu trong lòng đất phóng lên cao, hóa thành các con rồng khổng lồ màu vàng đất hô ứng từ xa với chín ngôi sao hồng hoang.
Ức vạn con rồng khổng lồ màu vàng đất ngửa mặt lên trời thét dài, chín ngôi sao đồng thời phát ra tiếng gầm rú thật lớn, toàn bộ nhân tộc Đại Vu tu luyện vu lực thổ thuộc tính của Bàn Cổ thế giới, đều ở sâu trong linh hồn bọn họ nghe được chín ngôi sao này nổ vang.
Trong khí màu vàng phía sau Tự Hi, tám mươi mốt khỏa bản mạng vu tinh đồng thời tan rã, hóa thành các luồng thổ khí dày nặng vô cùng dung nhập thân thể hắn.
Cường độ thân thể hắn chợt vượt qua cực hạn của đỉnh phong Vu Đế, nhanh chóng vượt qua ngưỡng cửa nào đó, sau đó lực lượng thân thể hắn đang cấp tốc tăng lên gấp mười, gấp trăm lần, trong chớp mắt đã tăng lên tới một trình độ khủng bố không lường được.
Mặt ngoài thân thể hắn có vô số thần văn màu vàng đất dày nặng không ngừng hiện lên, không ngừng biến mất. Trong cơ thể Tự Hi, toàn bộ mạch lạc, vu huyệt đều không còn sót lại chút gì, chỉ có một vùng hư không rộng lớn tồn tại.
Tự Hi mở mắt, ánh mắt hắn tập trung một ngôi sao hồng hoang trên bầu trời, dùng sức hướng nó vẫy vẫy tay, rất khẳng định quát một tiếng ‘Đến’!
Ngôi sao hồng hoang kia từ bầu trời rơi xuống, hóa thành một cột sáng đội trời đạp đất, gào thét lao về phía Tự Hi.
Chỉ thời gian cái chớp mắt, ngôi sao hồng hoang đó bộc phát ra một mảng ánh sáng màu vàng chói mắt sau đó biến mất không thấy nữa.
Trong vũ trụ hồng hoang thiếu đi một ngôi sao hồng hoang, trong hư không trong cơ thể Tự Hi, một ngôi sao hồng hoang cực lớn lơ lửng chính giữa, không ngừng phun ra vô lượng tinh lực thổ thuộc tính.
Mi tâm Tự Hi, một thần phù hình dạng như quả núi hiện lên. Hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị hướng phía Huyễn Thận đồng tử nhìn một cái!
Vì phá ảo giác, Tự Hi đánh vỡ vách ngăn Vu Đế, lấy thân hòa hợp với ngôi sao hồng hoang, được chứng Vu Thần!