Sơ vu nhất mạch, thị tộc cường đại có thể xưng là khởi nguyên vu đạo của nhân tộc, lấy ‘vu’ làm họ, có được nội tình gia tộc khủng bố, ở lúc nhân tộc gặp đại kiếp nạn, bọn họ cân nhắc không phải như thế nào toàn lực giúp nhân tộc vượt qua kiếp nạn, mà là các loại cản trở, chèn ép thị tộc khác, giành ích lợi cho mình.
Dốc hết lực lượng Vu Điện, chỉ có thể phối chế ba liều Trường Sinh Dược, Vu Cổ thế mà lại thoải mái đưa ra mười liều.
Nội tình sơ vu nhất mạch, thậm chí so với Vu Điện tập trung tinh anh các bộ lạc nhân tộc mà thành còn hùng hậu hơn. Thị tộc cường đại như vậy, ở lúc cuối cùng nhân tộc trị thủy, bọn họ nghĩ là như thế nào suy yếu viễn cổ thị tộc khác, như thế nào để nhà mình cướp đoạt công lao!
Như vậy nhân tộc thị tộc tồn tại, đối với nhân tộc mà nói có chỗ tốt gì?
Ngón tay có chút ngứa ngáy, Cơ Hạo đột nhiên cảm thấy, mình tựa như đã lây tật xấu của Vũ Dư đạo nhân, lúc nhìn ai không vừa mắt, mười ngón tay đều sẽ ngứa, sau đó cảm giác ngứa ngáy này rất nhanh truyền khắp toàn thân, cuối cùng ngay cả trong cốt tủy cũng bắt đầu ngứa.
Hận không thể rút ra Bàn Cổ Long Văn, đem Vu Cổ bổ chết ngay tại chỗ!
Một kiếm bổ xuống, nhất định toàn thân sảng khoái! Loại cảm giác sướng khoái lâm li đó, nói không chừng còn có thể kích thích đạo tâm mình tăng vọt một đoạn.
Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ khoanh mình ở chính giữa đại sảnh, đen sì, khô quắt cười ‘Khì khì’: “Nhân tộc các ngươi... bắt đầu từ khi lão tổ ta giao tiếp với các ngươi, vẫn chưa từng thay đổi. Nhiều anh hùng hảo hán như vậy, lão tổ cũng hâm mộ không thôi... may mắn trong nhân tộc còn có không ít người như Vu Cổ trưởng lão ngươi, nếu không thiên địa vạn tộc khác, là không còn đất dung thân nữa.”
Cười ‘Khanh khách’ quái dị, Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ chỉ vào Vu Cổ cười nói: “Nếu nhân tộc mỗi người đều là Đế Thuấn, mỗi người đều như Tự Văn Mệnh, mỗi người đều như các anh hùng hảo hán khiến lão tổ cũng hâm mộ không thôi, Hắc Thủy Huyền Xà chúng ta, còn có Tương Liễu, Côn Bằng, Vô Chi Kỳ, Hoành Công Ngư, Tu Xà, Vực lão quỷ, Bắc Minh lão giao kia, đời đời con cháu đã sớm thành nô lệ của các ngươi!”
Vu Cổ hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt già khô gầy lộ ra một tia tức giận: “Hắc Thủy lão tổ, ngươi là hồng hoang đại năng, xem như tiền bối của chúng ta, đừng ở nơi này đùa bỡn ngôn từ. Một câu thôi, được, hay là không được?”
“Vu Cổ ta cũng sống không ít năm, từng thấy rất nhiều sự tình. Ngươi phải biết, khăng khăng một mực đi một con đường tới cuối cùng, cuối cùng đều sẽ chết thê thảm vô cùng. Chân đạp hai thuyền, mới là vững chắc nhất!” Vu Cổ trầm mặt, quái thanh quái khí hướng Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ khuyên bảo.
Cơ Hạo bước tới phía sau Vu Cổ, chưa phát ra một chút thanh âm, chưa lộ ra nửa dấu vết. Bàn Cổ Long Văn vô thanh vô tức từ lòng bàn tay hắn nâng lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm từng tấc một hướng về phía sau gáy Vu Cổ.
Chân đạp Thất Tinh Bộ, Cơ Hạo thật cẩn thận điều chỉnh vị trí của mình.
Một kiếm đâm chết Vu Cổ, thuận thế một kiếm bổ chết Hắc Thủy Huyền Xà, Cơ Hạo muốn tranh thủ làm mười phân vẹn mười, cho nên vị trí giữa hắn và Hắc Thủy Huyền Xà, Vu Cổ liền đặc biệt quan trọng. Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ rất mạnh, dù sao cũng là hồng hoang cự yêu, một trong tám đại trọng thần dưới trướng Cộng Công thị, hơn nữa là lấy sức mạnh lớn vô cùng, thân thể cường hãn nổi danh.
Cơ Hạo đã có mười phần lòng tin, chỉ cần một kiếm đánh bất ngờ thành công, Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ cũng không ngăn được sự sắc bén của Bàn Cổ Long Văn.
Mũi kiếm chậm rãi đâm ra, Cơ Hạo cũng đi tới góc độ hắn hài lòng nhất, một kiếm đâm vào sau đầu Vu Cổ, thuận thế vung kiếm, kiếm thế có thể cực kỳ trôi chảy chặt đứt cổ Hắc Thủy Huyền Xà.
Thu tâm, liễm khí, ổn định tâm thần, không có nửa điểm sát khí tiết ra, Bàn Cổ Long Văn chậm rãi để ở trên làn da sau gáy Vu Cổ. Nơi mũi nhọn đi qua, mấy sợi lông màu xám trắng của Vu Cổ đã vô thanh vô tức bị cắt thành hai đoạn, bản thân Vu Cổ lại chưa phát hiện chút nào.
‘Chi chi’ một tiếng, trong cơ thể Vu Cổ đột nhiên truyền đến tiếng côn trùng kêu vang bén nhọn, một khí tức sâu bọ hung hăng ngang ngược, dã man phóng lên cao.
Hai tay Cơ Hạo thuận thế đẩy, Bàn Cổ Long Văn ‘Phập’ một tiếng xuyên thủng sau gáy Vu Cổ, mũi kiếm cheo chéo từ trán hắn phá cơ thể mà ra, đường đường đại trưởng lão sơ vu nhất mạch, ngay trước mặt Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ bị một kiếm ám sát.
Lực lượng hủy diệt khủng bố chỉ Long Giác Kiếm có như nước lũ xâm nhập thân thể Vu Cổ, như bẻ gãy nghiền nát phá hủy toàn bộ khiếu huyệt và kinh lạc trong cơ thể hắn. Chín ngôi sao lớn màu xanh lục trong cơ thể Vu Cổ sáng lên hào quang chói mắt, bản mạng vu tinh của hắn giận dữ phát tác, một làn nước lũ màu xanh lục cuốn ngược lên.
Đôi tay Cơ Hạo run lên, lực lượng hủy diệt phá hủy tất cả của Long Giác Kiếm va chạm thật mạnh ở trên bản mạng vu tinh của Vu Cổ, lực lượng tinh tú màu xanh lục bị đánh tan thành mây khói, chín bản mạng vu tinh ầm ầm tan rã, ba mươi sáu con bản mạng cổ trùng của Vu Cổ giấu ở trong vu tinh cũng bị cắt nát.
Thân thể phụ cận ngực bụng Vu Cổ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, từng luồng lực lượng tinh tú màu xanh lục như thác nước chảy ngược, mang theo tiếng nổ vang nặng nề hướng bầu trời phóng đi. Trên bầu trời Quỳ Môn, chín ngôi sao cực lớn màu xanh lục ở ban ngày ban mặt sáng lên, ánh sao của chúng xuyên thấu mây đen thật dày, chiếu sáng sông núi trong phạm vi trăm vạn dặm.
Vu Cổ thét chói tai khàn cả giọng, linh hồn hắn đã sụp đổ, hắn đã chết, nhưng thân thể hắn vẫn duy trì sinh mệnh lực cường đại, thân thể hắn vẫn đang xuất phát từ bản năng phát ra tiếng rít đinh tai nhức óc.
Hắn cũng là tồn tại cường đại nửa bước Vu Thần, mà hắn cách đột phá Vu Thần cảnh so với Cơ Hạo còn gần hơn rất nhiều, tu vi hắn, bản mạng vu tinh lực của hắn càng mạnh hơn Cơ Hạo rất nhiều rất nhiều.
Lực lượng bản mạng vu tinh mênh mông như biển trong cơ thể hắn bị chín hồng hoang tinh thần trên bầu trời rút về, dòng lũ màu xanh lục cuồn cuộn xé rách hư không, hóa thành chín cột sáng đội trời đạp đất bốc thẳng lên trời. Thân thể hắn ở dưới bản mạng vu tinh lực trùng kích điên cuồng thét chói tai, tứ chi giống như động kinh kịch liệt nhảy lên.
Thân thể mạnh mẽ cấp nửa bước Vu Thần, cho dù máu thịt giữa ngực bụng đều bị vu lực khổng lồ của bản mạng vu tinh chấn vỡ, trừ phi là Cơ Hạo tiếp tục phá hoại, nếu không khối thân thể này của Vu Cổ ít nhất có thể tiếp tục giữ lại mấy ngàn vạn năm mà sẽ không mục nát, hư hoại.
Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ hoảng sợ hét lên một tiếng.
Đại sảnh tiếp khách hắn và Vu Cổ liên thủ bày ra tầng tầng cấm chế, thế mà có thể ù ù cạc cạc toát ra một người, hơn nữa còn một kiếm đánh chết Vu Cổ!
Trời ạ, Vu Cổ chính là tồn tại cường đại cấp nửa bước Vu Thần, vu bảo cấp Vu Đế tầm thường căn bản khó có thể thương tổn một sợi lông của hắn, có thể một kiếm xuyên thủng xương sọ cứng rắn nhất của hắn, bảo kiếm trên tay lính tôm này rốt cuộc là bảo bối phẩm cấp nào?
“Lính tôm? Con mẹ nó là một tên lính tôm!” Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ càng muốn nhảy dựng lên vồ giết Cơ Hạo, nhưng sau khi hắn thấy rõ bộ dáng Cơ Hạo, pháp lực toàn thân hắn chợt tiết ra —— Vu Cổ thế mà bị một lính tôm một kiếm đâm chết?
Vu Cổ này sẽ không là con mẹ nó một tên giả mạo chứ?
Sơ vu nhất mạch sẽ không là muốn vu oan hãm hại mình chứ?
Nhưng mình vốn đã là kẻ địch với nhân tộc, kiếm tên Vu Cổ giả hãm hại mình? Không có ý nghĩa nhỉ? Mình chém giết nhiều nhân tộc nữa, cũng là có công không có tội nhỉ?
Trong đầu Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ một mảng hỗn loạn.
Cơ Hạo bật hơi cất tiếng, học lính tôm ngày thường ‘Y y nha nha’ lớn tiếng kêu quái dị, thân thể xoay tròn, hai tay vung kiếm tàn nhẫn vô cùng hướng Hắc Thủy Huyền Xà bổ tới.
Lưỡi kiếm, hướng tới cổ Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ!