Mục lục
Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long tộc, chủng tộc cường chiến được trời ưu ái của Bàn Cổ thế giới.

Kế thừa thân thể cường hãn tuyệt luân của Bàn Cổ thánh nhân, long tộc có lân giáp không thể phá vỡ, có nanh vuốt không đâu không phá, có sừng rồng có thể đâm thủng bầu trời, càng có hơi thở có thể dời non lấp biển, dao động tinh tú.

Bắt đầu từ ngày long tộc sinh ra, trong thời hồng hoang, thái cổ, long tộc trên không kính trời, dưới không lễ đất, hoành hành ngang ngược, muốn làm gì thì làm. Thiên đình không quản khống được bọn họ, thánh nhân bất đắc dĩ với bọn họ, ngang ngược ương ngạnh, không kiêng nể gì, ức vạn tộc đàn ở trước mặt bọn họ nơm nớp lo sợ, vô số sinh linh run rẩy ở trước mặt bọn họ.

Tất cả đều bởi vì bọn họ đủ mạnh, đặc biệt tổ long cùng nhóm long tử đầu tiên của tổ long càng mạnh tới mức nghịch thiên, trong thiên địa không ai có thể ước thúc long tộc.

Như giờ này khắc này, Ngao Hạo mang theo tám trăm chiến sĩ long tộc thuần huyết, như gà chọi ở trên bầu trời tru lên ‘ngao ngao’ húc tới húc lui. Phi hùng kỵ sĩ khẽ chạm là bay, chiến sĩ Già tộc chạm phải là chết, quái thú dị giới đầu chim ưng thân sư tử không ngừng từ bầu trời rơi xuống, mỗi một đầu quái thú đều là tứ chi không trọn vẹn, chết không toàn thây.

Theo tiếng cười điên cuồng của Ngao Hạo, trường thương đại kích nặng trịch trong tay tám trăm chiến sĩ long tộc kéo lên từng trận gió dữ, từng con phi hùng bị xé nát, từng tên phi hùng kỵ sĩ bị đánh bay, tấm khiên nặng nề bị thoải mái đâm thủng, giáp trụ dày nặng vỡ nát như tờ giấy. Nơi Ngao Hạo dẫn dắt tám trăm chiến sĩ long tộc đi qua nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, từng mảng lớn thi thể rơi xuống mặt đất giống như mưa rào.

“Chiến!” Ngao Hạo vung hai cây roi dài to lớn mà nặng trịch, mỗi một đòn đều chấn động hư không, nhấc lên các vòng xoáy đáng sợ. Đôi mắt hắn đỏ bừng, hưng phấn muốn điên lớn tiếng rít gào: “Chiến đấu, giết chóc, đổ máu, thi thể... Bọn nhãi con nhân tộc, các ngươi vẫn quá yếu, quá yếu, quá yếu... So sánh với đại gia long tộc, các ngươi chỉ là gà con mới ra khỏi vỏ trứng!”

Ngao Hạo điên cuồng cười, tiếng cười như sấm chấn động trời đất lung lay.

Hắn có đủ tư cách kiêu ngạo, hệ thống tu luyện ‘Đại Vu’ của nhân tộc, là Phục Hy thánh hoàng tham khảo phương thức tu luyện của thần thú thần cầm cường đại nhất trong thiên địa Bàn Cổ thế giới, lấy phương thức khí huyết lưu động trong thân thể cường hãn vô cùng của long tộc, lấy vô thượng trí tuệ thôi diễn mà ra.

Trải qua một thế hệ lại một thế hệ tiên hiền, thánh hoàng nhân tộc hoàn thiện, cho đến ngày nay, Vu Điện nhân tộc còn chưa thăm dò toàn bộ kết cấu mạch lạc nhỏ bé trong cơ thể người, mà long tộc lại trời sinh là trăm mạch thông suốt, trời sinh thân thể mạnh mẽ.

Nói từ trên lực lượng cơ thể, Vu Đế đỉnh phong của nhân tộc cũng không bằng được bất cứ một con rồng ngàn tuổi nào, càng không cần nói lân giáp trên thân long tộc lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, lực phòng ngự so với thân thể Vu Đế nhân tộc càng vượt qua gấp mười, gấp trăm lần. Ngao Hạo ở giữa không trung lui tới công kích, từng đám đông tinh anh Công Tôn thị bị đánh cho hộc máu rơi rụng, hắn đương nhiên là có tư cách trào phúng toàn bộ nhân tộc!

“Các huynh đệ Hữu Hùng Chi Khư, chiến!” Trong đội ngũ phi hùng kỵ sĩ dày đặc, nhiều tướng lĩnh Công Tôn thị phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ. Vô số trường thương trường kích dựng thẳng lên rậm rạp, mang theo tiếng kêu chói tai từ bốn phương tám hướng hướng chiến sĩ long tộc đám Ngao Hạo đâm tới.

Tiếng nổ ‘Đinh đương’ vang tận mây xanh, vô số tia lửa sáng lên ở trên thân Ngao Hạo và chiến sĩ long tộc, lân giáp dày nặng của bọn họ chặn trường thương trường kích đâm, công kích cường đại nhất trong phi hùng kỵ sĩ, cũng cùng lắm là đâm xuyên qua vảy rồng của chiến sĩ long tộc nhỏ tuổi nhất trong bọn họ, miễn cưỡng thương tổn một chút da thịt của hắn mà thôi.

“Ha ha ha ha, thời thái cổ, tổ tiên nhân tộc ngươi ở trước mặt tổ tiên long tộc ta, nhu thuận như cháu nội... Hiện tại nhân tộc các ngươi phát triển rồi, nhưng Ngao Hạo đại gia vẫn dạy các ngươi ngoan —— nhân tộc, vĩnh viễn đừng nghĩ leo đến trên đầu long tộc!” Ngao Hạo tùy tay một roi đem mấy chục phi hùng kỵ sĩ vụt bay, rống lớn: “Long tộc, vĩnh viễn là đại gia của nhân tộc các ngươi!”

Ngao Hạo miệng phun loạn bọt mép, hắn lớn tiếng gào rống, nhưng xuống tay cũng rất có chừng mực.

Khi hắn đối mặt là chiến sĩ Già tộc cầm đầu quân đội dị tộc, hắn liền hung hăng hạ tử thủ, chiến sĩ dị tộc bị hắn đánh bay không mấy ai có thể sống sót.

Nhưng đối mặt phi hùng kỵ sĩ Công Tôn thị, hắn tất nhiên mồm mắng hung ác, nhưng còn hơi xuống tay lưu tình, hắn nhiều nhất một đòn đem các phi hùng kỵ sĩ đó đánh trọng thương gần chết, nhưng chưa thật sự thương tổn tính mạng bọn họ. Các phi hùng kỵ sĩ này phổ biến có được chiến lực cấp Vu Vương, trọng thương một chút cũng sẽ không tổn hại nguyên khí của bọn họ.

Chỉ thấy nơi Ngao Hạo đi qua, vô số thân thể người bay loạn, các phi hùng kỵ sĩ bay lên mỗi tên đứt gân gãy xương, hộc cả đống máu, mà các chiến sĩ Già tộc bay lên tương tự, thân thể bọn họ đều tan xương nát thịt, thậm chí trực tiếp phát nổ thành một mảng lớn sương mù máu.

Sương mù máu nồng đậm lan tràn trong hư không, bầu trời cũng biến thành màu máu mơ hồ.

Trên mặt đất, Vu Bật ‘Xẹt xẹt’ cười quỷ quyệt: “Cổ long Ngao Hạo? Khặc khặc, không sai, long tộc ngươi quả thực cường đại, nhưng nhân tộc ta cũng là Bàn Cổ dòng dõi, chúng ta tuy không có thân thể mạnh mẽ trời sinh, không có nanh vuốt sắc bén và lân giáp chắc chắn, chúng ta lại có đầu óc long tộc các ngươi vĩnh viễn không có!”

Đột nhiên, Vu Bật hung hăng cho bản thân một bạt tai: “Hừ, thật sự là bị chọc tức hồ đồ rồi, hiện tại chúng ta không phải nhân tộc, chúng ta là Nguyên Ma nhất tộc tôn quý vô cùng! Xẹt xẹt, trí tuệ của chúng ta, so với nhân tộc thì càng thêm ưu tú hơn!”

Vô số khí đen từ trong cơ thể Vu Bật và tộc nhân sơ vu nhất mạch phía sau hắn trào ra, trong đám khí đen này mơ hồ truyền đến tiếng ngâm nga bi thương của cự long. Khí đen cấp tốc mấp máy, ở trong không khí ngưng tụ thành các chuỗi phù văn quỷ dị, như con rết, sau đó nhanh chóng bay vào chiến trường.

Từng dải phù văn thật dài vặn vẹo mấp máy bám vào trên binh khí của phi hùng kỵ sĩ và chiến sĩ Già tộc, theo tiếng rồng khóc trầm thấp, trên lưỡi các binh khí đó dần dần bịt kín một tầng khí đen mơ hồ, toàn thân binh khí tản mát ra một u quang tà dị.

Phi hùng kỵ sĩ và chiến sĩ Già tộc cầm các binh khí đó chỉ cảm thấy máu trong cơ thể không chịu khống chế sôi trào lên, ở dưới lực lượng kỳ dị nào đó dẫn dắt, trong cơ thể bọn họ sinh ra một loại năng lượng quái dị tràn ngập hơi thở hủ bại.

Những năng lượng quái dị tản mát ra mùi hôi thối thoang thoảng đó theo cánh tay chảy tới trên binh khí, sau đó bọn họ vung các binh khí này, hung hăng chém vào trên người Ngao Hạo và các chiến sĩ long tộc kia.

Tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, như dùng dao sắc chặt dưa hấu, lân giáp thật dày trên người Ngao Hạo và chiến sĩ long tộc bị thoải mái cắt rách, binh khí tản mát ra u quang mơ hồ hung hăng bổ vào thân thể bọn họ, bổ toạc máu thịt bọn họ, để lại vết thương thật sâu ở trên xương rồng chắc chắn vô cùng của bọn họ.

Thậm chí có mấy chục chiến sĩ long tộc cánh tay bị phi hùng kỵ sĩ và chiến sĩ Già tộc một đòn đánh rụng, mảng lớn máu rồng từ trong vết thương của bọn họ phun ra, nhưng máu rồng trong cơ thể bọn họ phun ra mơ hồ ngả màu đen, càng có một mùi hôi thối mơ hồ bay ra.

“Sao rồi? Sao rồi?” Ngao Hạo là trọng điểm phi hùng kỵ sĩ chú ý, hắn nháy mắt trúng hơn trăm đòn, trên thân thể cao tới mười trượng rậm rạp vết thương, lượng lớn máu tươi không khống chế được phụt ra.

Ngao Hạo trợn mắt há hốc mồm hoảng sợ nhìn tộc nhân cũng mình đầy thương tích, ngây ra ở nơi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK