Mục lục
Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện vàng ròng, Ngu Hoặc linh hồn tà lực như sóng thần, một đợt lại một đợt bao trùm toàn bộ đại điện, tiến tới cắn nuốt toàn bộ lâm viên ngoài đại điện. Toàn bộ sinh linh đều run rẩy ở trong tà lực khủng bố bộ não Bàn Ngu phóng ra, thân thể giống như chiếc lá trong vòng xoáy loạng choạng không tự chủ được.

“Thật cường đại!” Đế Úc mở to mắt nhìn, hai mắt tỏa sáng nhìn Ngu Hoặc. Tà lực cường đại như thế, ở trong cuộc đời cũng không dài của Đế Úc chưa bao giờ tiếp xúc, theo hắn thấy, lực lượng của Ngu Hoặc còn hơn tất cả tồn tại hắn biết đến.

“Vô cùng cường đại.” Da Ma La Gia đến gần Đế Úc, trong con mắt màu đen thâm thúy của nàng lóe ra u quang kỳ dị, móng tay nhuộm thành màu đen nhẹ nhàng vê vành tai Đế Úc, môi cũng đã nhuộm thành màu đen ghé đến bên tai hắn, thấp giọng nói: “Ngài rất nhanh sẽ biết, hắn rốt cuộc có được lực lượng cường đại cỡ nào.”

Mùi hương hoa hồng nồng đậm bao phủ Đế Úc, hắn tham lam ngửi một làn hương nồng đậm từ trên người Da Ma La Gia truyền đến, chỉ cảm thấy nữ nhân này như một ngọn lửa nóng màu đen trong đêm đen, lúc nào cũng có thể cắn nuốt lý trí của hắn.

Đương nhiên, Đế Úc vốn không có bao nhiêu lý trí đáng nói, hắn túm lấy cánh tay Da Ma La Gia, cười to ‘ha ha’ nói: “Da Ma La Gia bệ hạ, ngài là cô nương xinh đẹp nhất ta từng gặp, nàng đồng ý thành chủ mẫu nhân tộc không?”

Trong con ngươi Da Ma La Gia lóe ra u quang một phen, vô cùng ngạc nhiên nhìn Đế Úc —— tên ngu xuẩn này đang nói cái gì? Hắn thế mà lại muốn để một nữ tử dị tộc, trở thành chủ mẫu nhân tộc dân bản xứ Bàn Cổ thế giới? Có được lãnh tụ chủng tộc ngu xuẩn như vậy, tiền đồ nhân tộc thật sự là ảm đạm không ánh sáng, Ngu Hoặc thật sự đã chọn lựa một nhân tuyển Nhân Hoàng quá tuyệt diệu.

“Ta, đương nhiên không được, ta là nô bộc thành kính nhất của Ngu Hoặc đại nhân tôn quý.” Da Ma La Gia nhẹ nhàng cười, môi ghé đến bên tai Đế Úc nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta có một muội muội Da Ma Sam Gia, nàng so với ta càng thêm xinh đẹp hơn gấp mười, gấp trăm lần, nàng là đóa hoa kiều diễm nhất của Ám Nhật nhất mạch, ta có thể để nàng trở thành nữ nhân của ngươi.”

Khẽ cười, móng tay Da Ma La Gia nhẹ nhàng lướt qua mũi Đế Úc, thấp giọng nói: “Đương nhiên, muốn có được Da Ma Sam Gia, ngài phải trả giá bé nhỏ không đáng kể...”

Ngu Hoặc đang toàn lực cạnh tranh với tôn chủ Vực Ngoại Thiên Ma, hắn tạm thời không có sức khống chế nhất cử nhất động của đám người Da Ma La Gia, Da Ma La Gia đã bị hắn khống chế thần trí, tự nhiên mà vậy dựa theo bản tính của nàng quyết định quyết sách của mình.

Đôi mắt Đế Úc tỏa sáng, hắn đã sốt ruột không chịu được muốn nhìn thấy Da Ma Sam Gia mà Da Ma La Gia nói là xinh đẹp gấp mười, gấp trăm lần hơn nàng, ở dưới Da Ma La Gia hướng dẫn, hoàn toàn không biết ‘nhân tộc đại nghĩa’ là khái niệm gì, Đế Úc liên tiếp hạ đạt một cái lại một cái mệnh lệnh khiến thủ lĩnh toàn bộ bộ tộc ở Bồ Phản chấn động không thôi.

Xích Phản sơn, bởi vì mệnh lệnh của Đế Úc, phòng tuyến Xích Phản sơn của nhân tộc đã toàn diện mở ra, đại quân dị tộc sớm đã tiến quân thần tốc tiến vào Bồ Phản. Chỉ có trong một số yếu điểm chiến lược cực kỳ quan trọng, có thể xưng là cứ điểm trụ cột của phòng tuyến Xích Phản sơn vẫn đồn trú lượng khổng lồ tinh nhuệ nhân tộc.

Mấy chục chiến sĩ Già tộc chân đạp đĩa kim loại hình tròn không ngừng tản mát ra điện quang âm u, mang theo tiếng xé gió chói tai bay tới trên không một chỗ pháo đài nhân tộc xây dựng ở đỉnh núi cao, quy mô cực kỳ to lớn của Xích Phản sơn.

Chiến sĩ Già tộc mặt không biểu cảm sải bước đi tới trước mặt thống lĩnh pháo đài nhân tộc, đế tử Hoa Tư Thiến đến từ Hoa Tư thị, đem một phần quyển trục da rồng đưa cho Hoa Tư Thiến: “Hoa Tư thống lĩnh? Đây là mệnh lệnh của Nhân Hoàng các ngươi, về sau nhân tộc và chúng ta đã là thân huynh đệ, phòng tuyến Xích Phản sơn không cần thiết tồn tại nữa, tòa pháo đài này, các ngươi lập tức chuyển giao cho chúng ta.”

Chiến sĩ Già tộc nhìn Hoa Tư Thiến vẻ mặt chấn động cùng mờ mịt, rất vui sướng cười lên: “Ta nhớ không lầm mà nói, trong ba trăm năm thời gian quá khứ, ta từng dẫn tộc nhân bảy lần tấn công pháo đài ngài tọa trấn chỗ này, ta đã thất bại, bảy lần, ta đều thất bại. Nhưng một lần này, là Nhân Hoàng của các ngươi bảo các ngươi rút lui, hơn nữa không được mang đi bất cứ cành cây ngọn cỏ nào của nơi này!”

“Ngươi... Ta!” Hoa Tư Thiến tiếp nhận quyển trục da rồng, nhìn thoáng qua mệnh lệnh bên trên, lại nhìn nhìn Nhân Hoàng ấn tỳ tản mát ra vu lực dao động độc đáo rõ ràng kia, hắn không biết làm sao nhìn đối thủ cũ trước mặt.

“Ngươi muốn cãi mệnh lệnh?” Chiến sĩ Già tộc cười lên ‘ha ha’, từ phía sau hắn, đột nhiên đứng ra mười mấy tên nhân tộc hình vệ mặc đồ đen, bên hông thắt đai lưng màu máu, bọn họ cà lơ phất phơ cười, nhẹ nhàng rung rung xích sắt cùng hình bổng trong tay.

“Không rút lui, như vậy ngươi sẽ bởi vì tội nặng cãi mệnh lệnh Nhân Hoàng, bị bắt.” Trong mắt chiến sĩ Già tộc hiện lên một mảng hào quang kỳ dị: “Ngài là một đối thủ đáng tôn trọng, nếu không ngã xuống trên chiến trường, mà là vì loại nguyên nhân này ngã xuống, ta cũng sẽ cảm thấy phi thường tiếc nuối. Cho nên, mong ngài rút lui đi!”

Hoa Tư Thiến và một đám tướng lĩnh nhân tộc phía sau hắn thân thể căng thẳng, bàn tay nắm chặt binh khí.

Sau khi trầm mặc thật lâu, Hoa Tư Thiến không nói năng gì vung tay lên, chiến sĩ Hoa Tư bộ trú đóng trong pháo đài như nước chảy rút ra khỏi thành bảo. Dựa theo mệnh lệnh của Đế Úc, bọn họ chưa mang đi bất cứ cành cây ngọn cỏ nào trong pháo đài, lương thảo chồng chất như núi, vu tinh như ngọn núi nhỏ, các loại khí giới phòng thành lực sát thương cực lớn, khi chế tạo hao phí kinh người để lại hết cho đại quân dị tộc tiếp quản pháo đài.

Một tòa lại một tòa cứ điểm quan trọng ở Xích Phản sơn bị dị tộc tiếp quản, rất nhanh cả phòng tuyến Xích Phản sơn đã triệt để rơi vào tay dị tộc.

Giữa Bồ Phản và đại quân dị tộc không có bất cứ trở ngại nào nữa, cho dù nhân tộc có thể tiêu diệt đại quân dị tộc đã vào ở Bồ Phản, quân đội Ngu triều cũng có thể từ phương Bắc tiến quân thần tốc, không có bất cứ lực cản nào đến thẳng nội địa nhân tộc.

Tây nam Bồ Phản, một bãi chăn nuôi cực kỳ quan trọng, bãi chăn nuôi chuyên môn cung cấp cho quân đội nhân tộc các loại vật cưỡi hùng mạnh, bởi vì mệnh lệnh của Đế Úc, bị tộc nhân Công Tôn thị tiếp quản, sau đó nhanh chóng chuyển giao cho dị tộc.

Đông nam Bồ Phản, một mỏ quặng vu tinh to lớn, nơi này chuyên cung cấp vu tinh cho phòng thành cấm chế, phòng thành đại trận Bồ Phản cần, phẩm chất vu tinh nơi này sản xuất cực kỳ tinh thuần, hơn nữa số lượng dự trữ cực kỳ lớn, đủ Bồ Phản tiêu dùng mấy vạn năm. Cũng bởi vì một tờ công văn của Đế Úc, một đám tộc nhân Công Tôn thị tiếp quản nơi này, sau đó toàn bộ mỏ quặng chuyển giao cho dị tộc.

Phía nam Bồ Phản, cách Bồ Phản xa vạn dặm, một mảng đồng bằng cực kỳ rộng lớn phì nhiêu tên gọi Thần Nông chi dã, nơi này hàng năm cung cấp cho Bồ Phản các loại lương thực, Bồ Phản thậm chí mấy ngàn cái bộ tộc lớn nhỏ quanh Bồ Phản đều dựa vào Thần Nông chi dã sản xuất duy trì tiêu hao hằng ngày. Tộc nhân Công Tôn thị cường hành ‘trưng thu’ Thần Nông chi dã, sau đó đem mảnh đất rộng lớn phì nhiêu đến cực điểm này giao cho dị tộc.

Từng chỗ yếu địa chiến lược quanh Bồ Phản bị dị tộc xâm chiếm, từng chỗ phương tiện quan trọng bị dị tộc tiếp quản.

Thậm chí ngay cả một số điện phủ quan trọng của Vu Điện, cũng đều bị tộc nhân Công Tôn thị nhúng chàm, sau đó nhân mã dị tộc công khai vào trú đóng Vu Điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK