Cùng là hổ yêu, mãnh hổ núi rừng bình thường tu thành đại yêu, ở trên thiên phú thần thông khẳng định không so được với hổ yêu có huyết mạch thánh thú Bạch Hổ. Dưới tình huống tu vi tương đương, hổ yêu có huyết mạch thánh thú Bạch Hổ có thể treo lên đánh hổ yêu tầm thường số lượng gấp chục lần.
Đạo lý tương tự, hồ yêu giống nhau, hồ ly bình thường tu thành hồ yêu, vô luận là dáng người dung mạo, hay là pháp thuật thần thông, cũng không so được với hậu duệ đích hệ của Cửu Vĩ Thiên Hồ; xà yêu như nhau, rắn nước rắn cỏ bình thường tu thành xà yêu, tự nhiên cũng không cách nào đánh đồng với Hắc Thủy Huyền Xà hồng hoang huyết mạch như vậy.
Chính bởi vì gốc gác lai lịch quan trọng như thế, không có khí vận nghịch thiên, không có kỳ ngộ nghịch thiên, yêu vật xuất thân bình thường căn bản không thể cạnh tranh với các yêu tộc xuất thân cao quý, huyết mạch bất phàm. Như Vực Tổ, hắn không tiếc chọc giận Cộng Công thị, cũng muốn uy hiếp Cộng Công thị dùng Chu Thiên Thủy Tinh phạt mao tẩy tủy, nâng cao huyết mạch cho mình.
Tôm tít, là sinh linh tầng dưới chót nhất ti tiện trong lưới thức ăn thủy tộc, lấy bùn cát làm thức ăn.
Cho nên tôm tít tầm thường cho dù may mắn tu thành yêu vật, như Hạ Mễ, hắn cẩn thận bảo toàn tính mạng, cũng có thể tu luyện đến cảnh giới cự yêu có thể so với Vu Đế nhân tộc. Nhưng Hạ Mễ trừ một đôi nắm đấm có lực lượng kinh người, hắn yêu pháp thần thông nào tất cả cũng là con số không.
Dùng một câu nói thật không dễ nghe thế nào đi, Hạ Mễ nếu không gặp được Cơ Hạo, không có Cơ Hạo truyền thụ hắn Vạn Kiếp Yêu Hồn Kinh và Thái Âm đại đạo, Hạ Mễ cho dù tu vi cường hãn hơn nữa, hắn ở trong thủy yêu nhất tộc cũng chỉ là số phận một đả thủ cao cấp.
Mà U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà, đó là hỗn độn sinh linh, sinh trưởng ở trong Hồng Mông hỗn độn hư không, là kẻ săn giết đứng đầu, là một trong ba ngàn vạn hỗn độn ma thần năm đó từng vây giết Bàn Cổ. Luận từ trên nền móng, thiên phú U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà tuyệt đối vượt xa Tương Liễu, Côn Bằng các hồng hoang sinh linh đầu tiên của Bàn Cổ thế giới.
U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà, sinh ra đã giãy dụa cầu sinh ở trong Hồng Mông hỗn độn hư không; nhưng Tương Liễu cùng Côn Bằng mới sinh, nếu đem bọn họ mới sinh ném vào trong Hồng Mông hỗn độn, nhiều nhất thời gian một hơi thở, bọn họ sẽ hoàn toàn tan biết, cặn cũng không thể còn lại một chút nào.
Khối giáp xác đen sì này, là U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà trước khi bị Bàn Cổ đánh chết, đem toàn bộ tinh khí thần rót vào trong đó mà thành, ghi lại toàn bộ thiên phú thần thông cùng các loại bí pháp của U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà.
Càng quan trọng hơn là một giọt bản mạng tinh huyết tinh thuần bên trong, bản mạng tinh huyết của U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà.
Nếu dung hợp một giọt bản mạng tinh huyết này, sẽ có khả năng cực lớn đổi huyết mạch, đem huyết mạch chuyển hóa thành huyết thống U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà, cho dù một giọt tinh huyết chuyển hóa huyết mạch loãng chút, nhưng chỉ cần không ngừng nâng cao tu vi, sẽ có ngày nào đó hoàn toàn lột xác thành U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà hình thái đầy đủ.
Đó là hỗn độn thần ma thể hoàn chỉnh, thực lực vượt quá tưởng tượng.
“Chí bảo bực này, đặt ở trong kho Đồ Sơn thị ta cũng nhiều năm rồi, chỉ là mãi chưa gặp được người xứng với nó.” Đồ Sơn Mặc Thạch nhẹ nhàng vuốt ve giáp xác trơn bóng, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay gặp Hạ Nhật tiên sinh... nghĩ hẳn cũng là thời cơ trọng bảo này xuất thế đã đến.”
Đồ Sơn Mặc Thạch nhìn thoáng qua Cơ Hạo, lại nhìn nhìn Hạ Mễ, hai tay kết một pháp ấn, nhẹ nhàng vỗ lên trên giáp xác.
‘Bốp bốp’ một chuỗi tiếng vang, vô số ánh lửa điện từ trên giáp xác phun ra, một đạo cấm chế phong ấn trên giáp xác được gỡ bỏ. Một luồng yêu khí mãnh liệt so với vừa rồi nồng đậm hơn ngàn vạn lần từ trong giáp xác phun ra, yêu khí xám xịt ở trong phòng tiếp khách ngưng tụ thành bóng dáng một con Ngao Hà thật lớn diễu võ dương oai.
Ngao Hà to lớn ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng rống trầm thấp như rồng gầm vang lên trong thần hồn không gian Cơ Hạo. Thái Âm Thái Dương hai đại đạo đài của Cơ Hạo đồng thời khẽ quát một tiếng, tiếng mắng tựa như chuông đồng nổ vang đem tiếng rống dài của Ngao Hà chấn động tan thành mây khói, Cơ Hạo chưa chịu bất cứ ảnh hưởng bất lợi nào.
Hạ Mễ, Hoành Hành thì thân thể run lên, hai người đồng thời ‘Huỵch’ một cái quỳ gối xuống đất.
Đây là giai vị áp chế đến từ yêu vật cấp cao đối với yêu tộc cấp thấp. Hạ Mễ chỉ là tôm tít bình thường nhất thành tinh, do đó thì thôi; Hoành Hành bản thể là hậu duệ hỗn huyết của Hoành Công Ngư cùng Ma Cốt Ngư, hắn huyết mạch mạnh mẽ, nhưng cũng không sánh nổi U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà.
Cho nên hai người đồng thời quỳ gối xuống đất, cả người mồ hôi như mưa rơi, run rẩy nói không ra lời.
Cơ Hạo chậm rãi đứng dậy, một khí tức tà dị âm hàn thấu xương từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, Đồ Sơn Mặc Thạch mặt mỉm cười sắc mặt chợt cứng đờ. Hắn kinh hãi phát hiện, khí tức yêu dị trên người Cơ Hạo tản mát ra thế mà đã đóng băng thân thể hắn, hắn ngay cả lực lượng chớp mắt cũng không có.
Một miếng ngọc Tỳ Hưu to bằng nắm tay treo bên hông Đồ Sơn Mặc Thạch không ngừng phát ra hào quang chói mắt, một tầng ánh sáng màu xanh từ trong ngọc Tỳ Hưu trào ra như nước chảy, không ngừng hướng thân thể Đồ Sơn Mặc Thạch bao bọc lấy.
Nhưng ngọc Tỳ Hưu chảy ra thanh quang chỉ xa ba tấc, đã bị một luồng hàn quang màu lam bạc ngăn cản. Thanh quang, hàn quang kịch liệt va chạm, không ngừng phát ra tiếng sét nổ đáng sợ. Mấy ngàn vu phù nhỏ bé ở mặt ngoài ngọc Tỳ Hưu cấp tốc nhảy lên, uy năng của hộ thân chí bảo này đã thúc giục đến lớn nhất, lại căn bản không thể đột phá hàn quang ngăn trở đi bảo hộ Đồ Sơn Mặc Thạch.
“Hạ... Nhật... tiên... sinh...” Đồ Sơn Mặc Thạch gian nan, dùng hết khí lực toàn thân, thật không dễ gì mới từ trong kẽ răng nặn ra bốn chữ.
“Bảo bối là bảo bối tốt, nhưng khiến bọn nhỏ của ta quỳ xuống đất, vậy thì không tốt nữa.” Cơ Hạo nhẹ nhàng khéo léo từ trong tay Đồ Sơn Mặc Thạch đem giáp xác đen sì lấy xuống. Hắn nhìn thoáng qua vô số hoa văn nhỏ bé dày đặc mặt ngoài giáp xác màu đen, quái thanh quái khí cười một tiếng, hai tay cầm giáp xác rung lên, một đạo hàn quang màu bạc từ trong tay hắn phun ra, nhanh chóng bao trùm toàn bộ giáp xác.
Yêu khí nồng đậm kinh người chợt biến mất, con cự Ngao Hà sương mù màu xám ngưng tụ thành diễu võ dương oai kia cũng biến mất không thấy nữa.
Hạ Mễ, Hoành Hành lúc này mới từ trên mặt đất đứng dậy, run rẩy lau mồ hôi lạnh trên trán, hồi lâu vẫn chưa thể từ trong sự chấn động khí tức đáng sợ của U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà mang tới cho linh hồn bọn họ khôi phục lại.
Một tiếng ‘Keng’ vang lên, một thanh trường kiếm rơi xuống đất. Vừa rồi lúc Cơ Hạo đứng lên, trong phòng tiếp khách vô thanh vô tức xuất hiện mấy hộ vệ mặc nhuyễn giáp màu đen. nhưng các hộ vệ đó giống với Đồ Sơn Mặc Thạch, bị khí tức âm hàn trên người Cơ Hạo tản mát ra đóng băng, không một ai có thể cựa quậy chút nào.
Cơ Hạo đoạt lấy giáp xác màu đen, thu liễm hàn khí đáng sợ trên người tản mát ra, ngón tay một hộ vệ khẽ cử động, rốt cuộc không cầm được chuôi kiếm, trường kiếm nhất thời leng keng rơi xuống đất.
“Sao vậy? Đồ Sơn thương hội là hắc điếm? Chuẩn bị mưu tài hại mạng sao?” Cơ Hạo liếc xéo mấy tên hộ vệ một cái, lạnh lùng cười: “Ta không sợ nói cho các ngươi, đây chính là địa bàn của ta, ta ra lệnh một tiếng, mấy trăm vạn lính tôm tướng cua có thể hủy đi cửa hàng nhà các ngươi, các ngươi tin không?”
Thân thể Đồ Sơn Mặc Thạch hơi ấm lên một chút, hắn run run hoạt động thân thể, kinh hãi chưa định hướng Cơ Hạo cười lấy lòng: “Hạ Nhật tiên sinh, hiểu lầm, hiểu lầm... Mặc Thạch chỉ là muốn hướng tiên sinh biểu thị một phen ma thần thần thông trên giáp xác này. Chỉ cần là Hà tộc, đều có thể tu tập.”
Cơ Hạo thưởng thức giáp xác trong tay, như có chút đăm chiêu nhìn hoa văn trên giáp xác, thản nhiên nói: “Bớt lắm lời đi, ra giá đi!”