Chúc Dung thị hừ một tiếng trầm thấp, toàn thân miện phục đều là màu đỏ rực hắn chậm rãi giơ tay phải, ba ngàn vạn Chúc Dung thần quân cùng cất tiếng hò hét, trái một đám phải một nhóm phân tán ra, nhanh chóng ở không trung kết thành một tòa quân trận khổng lồ.
Trên không thiên đình từng dải cầu vồng màu lửa đỏ đột ngột xuất hiện, vô số ánh lửa từ trên cao rơi xuống, ùn ùn rót vào trong cơ thể Chúc Dung thần quân. Này Chúc Dung thần quân tướng sĩ đều trầm thấp hò hét, trong cơ thể bọn họ ánh lửa bắn ra bốn phía, thân hình chợt cất cao gấp đôi có thừa, khí tức càng tăng trưởng mười lần trở lên.
Chúc Dung nhất tộc dù sao cũng là hậu duệ Xích Đế, bọn họ ngày thường diễn luyện quân trận đều là đại trận chém giết của thượng cổ thiên đình, ba ngàn vạn Chúc Dung thần quân đem tòa đại trận này bày ra, lập tức dẫn động vô số cấm chế trong thiên đình hòa theo, hỏa diễm lực của toàn bộ thiên đình nhanh chóng hướng tòa quân trận này hội tụ đến, khiến tòa đại trận này trở nên đằng đằng sát khí, uy năng bỗng dưng tăng vọt.
Cơ Hạo cười ha ha đi về phía trước hai bước, hắn nhìn nhìn Hoa đạo nhân, lại nhìn nhìn Mộc đạo nhân, đột nhiên cười ‘hắc hắc’: “Hai vị tiền bối chạy thật nhanh, sư tôn nhà ta bày ra Tru Lục Hãm Tuyệt đại trận, muốn cùng hai vị tiền bối phân ra một cái sinh tử, đánh giá một cái cao thấp, không ngờ được hai vị tiền bối thế mà lại vứt bỏ ‘đạo hữu’ ‘đồng tâm đồng đức’, rất không có nghĩa khí chạy mất!”
Cơ Hạo lặng lẽ thở dài nói: “Đáng thương ngu...”
Mộc đạo nhân đột nhiên mở mồm, một tiếng ‘câm miệng’ đem lời nói của Cơ Hạo chặn trở về. Cơ Hạo muốn nói ra chuyện Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân cấu kết Ngu Man, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân là cần mặt mũi, bọn họ sao có thể để cho Cơ Hạo đem chuyện mất mặt xấu hổ bực này nói ra?
Hoa đạo nhân mặt âm trầm, cầm một cái chày báu toàn thân tỏa sáng tiến lên hai bước. Hắn nhìn nhìn Cơ Hạo, lại nhìn nhìn Đông công, Tây mỗ, cuối cùng nhìn nhìn Chúc Dung thị, trong mắt hắn lóe u quang một phen, cuối cùng chỉ vào Ngao Bạch và Thanh Tường lớn tiếng quát: “Các ngươi tài gì đức gì, sao dám chiếm đoạt ngai báu thiên đế? Cởi thiên đế miện phục, tự bỏ quyền bính thiên đế, tự đoạn thiên đế khí vận, cút khỏi thiên đình!”
Hung hăng dậm chân, Hoa đạo nhân lớn tiếng quát: “Nếu không, hôm nay khiến các ngươi trăng khuyết khó tròn!”
Đông công, Tây mỗ ở một bên cười. Thân phận, sự từng trải của bọn họ so với Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân không kém chút nào, Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân rất thông minh chưa tìm bọn họ phát hỏa. Căn cơ Chúc Dung thị bày ở nơi đó, lại có Cơ Hạo hô ứng từ xa, Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân cũng sẽ không tìm loại xương cứng này để gặm.
Chỉ có Ngao Bạch, Thanh Tường tuy là thái thượng trưởng lão long tộc, phượng tộc, nhưng trên người bọn họ ngưng tụ thiên đình khí vận yếu nhất, trên người bọn họ dây dưa nhân quả thiên đình loãng nhất, bọn họ hiển nhiên là vì nhân tố bên ngoài mạnh mẽ leo lên ngai báu thiên đế.
Xuống tay với bọn họ, không cần lo lắng khí vận thiên đình, nhân quả thiên địa cắn trả, đây là lựa chọn thỏa đáng nhất.
Sắc mặt Ngao Bạch trở nên cực kỳ khó coi, bị Cơ Hạo chơi một vố, nợ thiên đạo ý thức vô lượng công đức, lúc này mới được địa vị thiên đế, chưa đợi hắn nhấm nháp vị thơm ngọt của quyền bính thiên đế, Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân đã khí thế hùng hổ đánh tới tận cửa.
Không tìm Đông công, không tìm Tây mỗ, không tìm Chúc Dung thị, lại tìm tới Ngao Bạch hắn và Thanh Tường, đây là tỏ rõ sự khinh thường bọn họ!
“Các ngươi người rảnh rỗi thế ngoại, sao dám nhúng tay quyền bính thiên địa?” Ngao Bạch chắp tay sau lưng, chậm rãi bày ra miệng lưỡi quan lại: “Thiên đình trọng địa, há là thế ngoại nhàn... Dã nhân các ngươi có thể đặt chân lung tung? Mau chóng rời đi, nếu không dưới thiên phạt, các ngươi đều có tai ương hóa thành tro bụi.”
Trong mắt phượng hẹp dài của Thanh Tường cũng lóe ra ánh sáng lạnh. Long tộc cuồng ngạo, phượng tộc kiêu ngạo, từ thái cổ hồng hoang tới nay, long phượng hai tộc đã quen bắt nạt người khác, cực ít có ai dám bắt nạt bọn họ.
Hôm nay Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân tỏ rõ đem Ngao Bạch và Thanh Tường nàng coi là quả hồng mềm dễ nắn bóp, Thanh Tường nhân vật cỡ nào, sao có thể để Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân làm càn ở trước mặt nàng? Cho dù trong lòng nàng biết rõ lai lịch Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân, nhưng sự tự tin của phượng tộc nàng cũng không yếu đâu!
Càng quan trọng hơn là, nàng vừa mới đăng cơ thiên đế, nơi này là thiên đình, là nơi thống trị quyền bính chí cao của tam giới, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói hành vi của nàng ở nơi này đều có thiên địa lực vô biên hô ứng từ xa, cho dù là bản tôn thánh nhân ở đây, nàng cũng dám phân một cái cao thấp với đối phương.
Kiêu ngạo như Thanh Tường, nàng thậm chí cũng lười mở miệng ồn ào, mà là tay phải nhoáng lên một cái, một thanh trường kiếm tỏa ra thanh quang như ngọc bích bảo thạch đột nhiên xuất hiện. Nàng thét dài một tiếng, thiên đế miện phục rộng thùng thình phiêu đãng, như hai cái cánh chim thật lớn phiêu đãng ở sau người. Thân thể Thanh Tường nhoáng lên một cái, nháy mắt đến trước mặt Hoa đạo nhân, phất tay hướng Hoa đạo nhân liên tục bổ vô số kiếm.
Nơi này là thiên đình, Thanh Tường là thiên đế mới ra lò, nàng vừa ra tay, tự nhiên có lực thiên địa khổng lồ hòa theo.
Tinh tú đầy trời hiện hình ban ngày, ánh sáng vô số tinh tú hóa thành các cột sáng buông xuống, ùn ùn rót vào trong cơ thể Thanh Tường. Thanh Tường chỉ dùng một phần pháp lực, lại tự dưng được lực lượng tinh tú tăng cường mấy vạn lần. Kiếm quang của nàng như mưa, nháy mắt bao phủ Hoa đạo nhân.
Hoa đạo nhân lớn tiếng hét, chày báu trong tay vung vẩy muốn ngăn trở kiếm quang của Thanh Tường.
Nhưng hắn bất động còn tốt, thân thể hắn vừa động, cấm chế thiên đình ầm ầm phát động, chỉ nghe thấy tiếng vang ‘Rắc rắc’, không khí bên cạnh Hoa đạo nhân ngưng tụ thành vô số tầng cấm chế trong suốt mỏng như cánh ve, chắc chắn dị thường, cứng rắn đem hắn giam cầm ở trong màn hào quang như thủy tinh lưu ly.
Động tác của Hoa đạo nhân chợt bị kiềm hãm, kiếm quang của Thanh Tường nhanh chóng chém ở trên thân hắn.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’ trường bào vải thô trên người Hoa đạo nhân hóa thành vô số bột phấn nhỏ bé, từng cái vết kiếm nhỏ không ngừng xuất hiện ở trên người hắn.
Hoa đạo nhân tức giận đến mức rống giận liên tục, Mộc đạo nhân ở một bên vẻ mặt âm u nhìn Thanh Tường, tay phải nhoáng lên một cái, một cái thủ ấn to lớn gào thét đánh ra, như một ngọn núi lớn hướng Thanh Tường đập xuống.
Ngao Bạch thét dài một tiếng, hình ảnh Bí Hý quay cuồng trong vân khí phía sau hắn nhoáng lên một cái, hắn cuộn mình xông lên, trực diện đánh một quyền về phía đại thủ ấn Mộc đạo nhân đánh xuống. Chỉ nghe một tiếng vang lớn, thân thể Ngao Bạch hơi nhoáng lên một cái, dưới làn da hắn vô số sợi gân xanh lồi lên giống như mãng xà quái vị vặn vẹo, một lực lượng cơ thể thuần túy đáng sợ đến cực điểm từ trên nắm tay của hắn đánh ra, cứng rắn đem đại thủ ấn của Mộc đạo nhân nâng ở giữa không trung không thể động đậy.
Ánh mắt Mộc đạo nhân khẽ động nhìn về phía Ngao Bạch: “Bí Hý! Trong chín đứa con của tổ long, lực lượng thân thể ngươi lớn nhất, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Ngao Bạch nhe răng trợn mắt nhìn Mộc đạo nhân, hắn cười lạnh ‘xùy xùy’ nói: “Năm đó ở trong hồng hoang, mấy huynh đệ chúng ta nên liên thủ xử lý hai huynh đệ các ngươi! Hắc hắc, nếu không phải xem ở trên một phần tình cảm các ngươi cùng Bàn Cổ thánh nhân, các ngươi sớm đã thành lương khô trong bụng chín huynh đệ chúng ta!”
Mộc đạo nhân mặt âm trầm không hé răng, đột nhiên hắn hét một tiếng giận dữ, xoay người bổ ra một đạo lôi quang.
Thừa dịp Ngao Bạch và Mộc đạo nhân giữ lẫn nhau, Cơ Hạo đã đến phía sau Mộc đạo nhân, hắn vô thanh vô tức hướng sau lưng Mộc đạo nhân đâm một kiếm, dù là Mộc đạo nhân phản ứng kịp thời, Bàn Cổ Kiếm vẫn đâm xuyên qua lưng hắn.
Mộc đạo nhân đánh tới một quyền, Cơ Hạo cũng một quyền nghênh đón.
Ầm một tiếng, thân thể Cơ Hạo không nhúc nhích, thân thể Mộc đạo nhân lảo đảo lao về phía trước bảy tám bước, bị Ngao Bạch đánh một quyền vào trên mặt.