Hàng ma thần lôi của thiên đình như mưa to tầm tã rơi xuống, đánh cho thủy hỏa bồ đoàn của Đại Xích đạo nhân biến thành khí vàng lăn tăn khắp trời, mắt thấy thủy hỏa bồ đoàn đã sắp không ngăn được thần lôi công kích.
Vài vị đại năng đứng ở giữa không trung, lạnh lùng nhìn Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân.
Cơ Hạo thở hổn hển một hơi, dùng Bàn Hi Thần Kính bảo vệ toàn thân, chậm rãi bay tới phụ cận Đại Xích đạo nhân, lúc này mới chậm rãi cười lên: “Gặp được hai vị tiền bối, lại đột nhiên nhớ tới một câu nói rất buồn cười!”
Hoa đạo nhân vừa mới thở dài một hơi nheo mắt nhìn nhìn Cơ Hạo: “Lời gì buồn cười như thế?”
Cơ Hạo nghiêm trang nhìn Hoa đạo nhân, vô cùng nghiêm túc nói: “Bảo vật ai có đức thì được, các vị đạo hữu, bảo này có duyên với ta!”
‘Phốc’ một tiếng, Oa Linh che miệng cười lên, rất nhanh nàng tựa như hiểu cười to thế này có chút không hợp thân phận, cố nén cười, đanh mặt nhìn thoáng qua phương hướng thiên đình, ‘Hừ hừ’ hừ lạnh vài tiếng, thân thể nhoáng lên một cái biến mất không dấu vết.
Giữa không trung, một tia chớp thật lớn xé rách hư không, một cái đuôi rắn thật lớn bị áng mây bao bọc nhẹ nhàng nhoáng lên một cái ở giữa không trung, một đòn nhìn như vô ý vụt ở tại trên cổng thiên đình.
Tiếng vang lớn chấn động thiên địa dao động, vô số lôi hỏa như than lửa từ trên cổng thiên đình phun ra, cổng thiên đình phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, hàng ma thần lôi dày đặc như mưa chợt ngừng lại.
Có lẽ là vì lửa giận của Oa Linh, có lẽ là vì nửa đoạn trụ trời đã bị bước đầu luyện hóa, công kích nữa cũng đã không làm nên chuyện gì, Cộng Công thị khống chế thiên đình dừng sự công kích vô dụng.
Minh đạo nhân nhìn nhìn Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân sắc mặt khó coi, đột nhiên ôm bụng cười lên: “Ha ha ha, bảo này có duyên với ta! Hắc, hắc hắc, sau hồng hoang, lời này đã bao nhiêu năm chưa nghe nói? Tốt. Tốt, tốt, Nghiêu Bá Cơ Hạo? Ngươi đứa nhỏ này thú vị, bần đạo nhớ ngươi rồi!”
Cười vài tiếng quái dị, Minh đạo nhân rất hiển nhiên rất kiêng kị đối với hai huynh đệ Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân, hắn đưa tay hướng hư không khẽ vạch. Quỷ môn tối như mực mở ra, hắn mang theo tám trăm cương thi chui vào trong cửa, một đám sương mù đen quay cuồng một phen, quỷ môn biến mất.
Đông công, Tây mỗ hướng Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân gật gật đầu, nhìn nhìn Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân vẻ mặt rất chật vật, khẽ cười, một người cưỡi bạch hạc, một người cưỡi thanh tước, đồng thời hát ca dao tiết tấu phong cách cổ xưa, như một làn gió phân biệt hướng phía đông, phía tây bay đi.
Đại Xích đạo nhân thu hồi thủy hỏa bồ đoàn, hắn ngồi ở trên bồ đoàn, vẻ mặt như thường nhìn Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân không nói một lời.
Thanh Vi đạo nhân cầm Hỗn Độn Trường Phiên, đứng ở cạnh phôi Phiên Thiên Ấn, lạnh lùng nhẹ nhàng hỏi: “Hai vị đạo hữu tựa như có chút hứng thú đối với món đồ nhỏ này của bần đạo? Đến, đến, đến, bần đạo ở đây lĩnh giáo cao chiêu. Nếu là bần đạo thua, Phiên Thiên Ấn cứ việc cầm!”
Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân vẫn luôn trầm mặc không nói. Qua rất lâu sau, Hoa đạo nhân mới nhìn Cơ Hạo một cái, thản nhiên nói: “Đạo hữu hiểu lầm rồi, chúng ta đến, chỉ là vì cứu lại tai ách nhân tộc, đối với bảo vật cũng không có ý dò xét.”
Cơ Hạo đã dời đến phía sau Đại Xích đạo nhân. Đại Xích đạo nhân ngồi ở trên bồ đoàn, Cơ Hạo đứng ở trên một mảng kim quang, vừa lúc từ trên vai Đại Xích đạo nhân thò ra nửa đoạn thân thể.
Nhìn Hoa đạo nhân vẻ mặt rất phức tạp, Cơ Hạo lạnh buốt nói: “Có ý dò xét hay không tạm không đề cập tới, trước mặt Nhân Hoàng cùng các đại nhân nhân tộc, tiểu tử có một chuyện không rõ —— hai vị đã là tới cứu lại tai ách của nhân tộc, vì sao đến chậm thế?”
Hoa đạo nhân nheo mắt, lạnh lùng nhìn Cơ Hạo một cái.
Mộc đạo nhân nhét hai tay ở trong tay áo, dị thường đau khổ thở dài một hơi: “Bần đạo hai người sư huynh đệ tới chậm, chỉ là vì…”
Cơ Hạo rất không khách khí ngắt lời Mộc đạo nhân: “Bận tiêu hủy chứng cứ phạm tội nhỉ? Vội vàng thống nhất khẩu cung nhỉ?”
Đại Xích đạo nhân đột nhiên mở miệng quát khẽ một tiếng: “Cơ Hạo, hai vị đạo hữu Hoa, Mộc chính là tiền bối, sao có thể càn rỡ như thế? Tội chứng gì? Khẩu cung gì? Ngươi nếu là nói hươu nói vượn một phen, cho dù ngươi là trọng thần nhân tộc, đừng trách lão đạo xuống tay trừng trị!”
Cơ Hạo cười vài tiếng ‘ha ha’, nhìn nhìn phía Đế Thuấn: “Ta chỉ tò mò một việc, vì sao Hữu Hùng nhất tộc tộc trưởng Công Tôn Mạnh có thể bị vực ngoại thiên ma nhập vào? Mà vực ngoại thiên ma kia, lại phối hợp Hoa đạo nhân thành tựu cho Công Tôn Thiên Mệnh, mưu toan cướp lấy quyền lớn của Hữu Hùng nhất tộc?”
‘Bá bá bá bá’, Cơ Hạo đem chuyện hắn ở Nam Hoang gặp được vực ngoại thiên ma, chính mồm nghe Mộc đạo nhân thừa nhận thiên ma là hắn tu luyện thần thông dẫn vào Bàn Cổ thế giới, mình một phen khổ chiến thật không dễ gì mới tiêu diệt được đám ma đầu đó, cùng với tình hình hắn ở Hữu Hùng chi khư phát hiện Công Tôn Mạnh bị thiên ma nhập vào một năm một mười nói ra!
Sắc mặt Đế Thuấn trở nên cực kỳ hung ác, trong mắt quả thực có thể phun ra lửa.
Một đám đại thần nhân tộc sắc mặt ai cũng thảm biến, bọn họ theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh, bọn ma đầu đó không phải một người? Mà là một tộc đàn? Bọn họ có thể cắn nuốt linh hồn người ta, xâm chiếm thân thể người ta, khống chế hành tung người ta?
Các trưởng lão Hữu Hùng nhất tộc mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân, Hữu Hùng nhất tộc bọn họ thiếu chút nữa phân liệt, thiếu chút nữa bùng nổ nội chiến, thiếu chút nữa khiến chiến sĩ trung thành của nhà mình tự giết lẫn nhau, tất cả điều đó đều là hai đạo nhân này tạo thành?
“Trả mạng tộc trưởng ta!” Một trưởng lão Hữu Hùng nhất tộc nổi giận gầm lên một tiếng, bất chấp thương thế trên người bị Bất Chu sơn đập ra, vung cây rìu lớn muốn hướng Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân bổ tới.
Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân khẽ thở dài một tiếng, hai người đều vô cùng sầu khổ nhìn Cơ Hạo một cái, như lúc bọn hắn đến vô thanh vô tức biến mất. Có lẽ trong lòng bọn họ đang vô cùng cáu giận mình vì sao phải đi một chuyến này.
Cũng có lẽ, bọn họ đã đem Cơ Hạo xếp vào danh sách tất sát!
Đại Xích đạo nhân và Thanh Vi đạo nhân liếc nhau một cái, đồng thời lẩm bẩm: “Vực ngoại ma đầu… Ừm!”
Đế Thuấn thu hồi Hiên Viên Kiếm, hắn vứt bỏ áo vải thô rách tung toé trên người, thay một bộ miện phục huy hoàng chỉ Nhân Hoàng có, nghiêm nghị hướng Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân bên này đi lên đón.
“Hai vị!” Đế Thuấn hướng Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân hạ thấp người hành một lễ.
Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân sắc mặt khẽ động, vội vàng đứng dậy chắp tay hướng Đế Thuấn trả lễ: “Trước mặt Nhân Hoàng, bần đạo không dám nhận lễ.”
Cơ Hạo ở một bên chép miệng một cái, chuyện này, Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân đối mặt Nhân Hoàng cũng khách khí như vậy.
Nhân tộc, quả thật là chủ thiên địa khí vận, ngay cả đỉnh cấp đại năng như vậy, cũng phải khách khách khí khí đối với Nhân Hoàng?
Đang lúc cân nhắc một số ý tưởng không tên, một giọt mưa to bằng nắm tay đột nhiên nện ở trên đầu Cơ Hạo.
Cơ Hạo ngẩng đầu, nhìn bầu trời cũng không có bao nhiêu đám mây.
Một giọt lại một giọt mưa to bằng nắm tay chậm rãi hạ xuống, dần dần số lượng giọt mưa càng lúc càng nhiều. Sau mấy nhịp thở ngắn ngủn, mưa to tầm tã từ trên trời giáng xuống, hơi nước nồng đậm bao phủ toàn bộ thiên địa.
Tiếng nước ‘Ào ào’ bao phủ tất cả động tĩnh trong thiên địa, trừ tiếng nước mưa không nghe được thanh âm nào khác nữa.