Dần dần, một đám sương mù đen dâng lên ở đỉnh đầu Hà Đồng, trong sương mù đen có thể thấy được một con cự thú hình dạng như cóc, lại chỉ có ba chân, toàn thân dày đặc bướu thịt màu xanh ngửa mặt lên trời gào rống.
Tiếng kêu ‘Ộp ộp’ chấn đống khiến thiên địa run rẩy, sóng nước bốn phía bắn tung tóe. Cơ Hạo nghe được tiếng cự thú kêu, chỉ cảm thấy nguyên thần đạo chủng cũng bất ổn một phen. Nếu không phải đã ngưng tụ đạo chủng, tự mang đại đạo áo nghĩa bảo vệ nguyên thần, đổi là người thường nghe pháp tướng của Hà Đồng rống to một tiếng, linh hồn khẳng định đã bị hút ra ngoài cơ thể.
A Bảo chậm rãi xắn tay áo, lộ ra nửa đoạn cánh tay, không biết từ nơi nào lấy ra một cây chùy đầu vuông đen sì dày đặc hoa văn, giống như chùy rèn sắt thợ rèn sử dụng, cười ha ha tiến lên hai bước.
“Hà Đồng, mọi người cũng có vài phần giao tình, cho nên hôm nay bần đạo cũng không bắt nạt ngươi. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, đem mưu đồ của chủ tử nhà ngươi một năm một mười nói ra, ta còn có thể miễn cho ngươi mấy chùy. Nếu không, hôm nay ngươi phải chịu khổ.”
Khi nói xong một câu cuối cùng, A Bảo theo bản năng quay đầu nhìn Cơ Hạo một cái.
A Bảo làm người rộng lượng, ôn hòa, cho dù là đối với kẻ địch cũng cực ít xuống tay độc ác, bình thường đều là lấy đại thần thông làm người ta biết khó mà lui.
Nhưng hôm nay Cơ Hạo ở đây, trong lòng A Bảo biết rõ Cơ Hạo không phải loại người nhân từ nương tay, rơi vào trong tay Cơ Hạo, Hà Đồng nếu ngoan ngoãn khai ra khẩu cung thì thôi, nếu hắn không biết điều ngoan ngoãn một chút, sợ là khó tránh khỏi bị Cơ Hạo dỡ sạch xương cốt toàn thân.
Cơ Hạo rất kỳ quái nhìn A Bảo một cái, vẻ mặt cổ quái như vậy nhìn mình làm gì?
Hà Đồng bị mấy chục thủy tộc vây quanh ở giữa đột nhiên cười phá lên. Hắn chỉ vào A Bảo lớn tiếng quát: “Bảo đạo nhân, ngươi cho rằng ta vẫn là ta năm đó? Ngươi lại lấy ra cái chùy này làm gì? Năm đó trong hồng hoang bị ba chùy của ngươi làm trọng thương, đó chỉ là ngoài ý muốn.”
Đảo mắt, nói mạnh miệng một phen mà bản thân cũng không phải quá tự tin, Hà Đồng cười lạnh nói: “Năm đó sau khi bị ngươi làm bị thương nặng, ta liền đầu phục Cộng Công Thị. Hiện tại ta là một trong tám đại trọng thần dưới trướng thuỷ thần Cộng Công, ngươi dám làm trái sư môn các ngươi răn dạy tổn thương ta?”
Trong lời nói của Hà Đồng mang theo vài phần ngoài mạnh trong yếu, càng mang theo vài phần uy hiếp. A Bảo ‘ha ha’ cười lớn một tiếng, cũng lười nhiều lời với hắn, vung lên đại chuỳ trong tay, ‘Vù’ một chùy hướng vào thủy phủ nện xuống.
Đại chuỳ nhìn như bình thường sau khi vung lên, đầu chùy chợt phun ra vô số đạo u quang màu đen, các tia u quang đan vào thành hư ảnh một ngọn núi lớn, đón đầu hung hăng nện ở trên các tầng sóng nước cấm chế của thủy phủ.
Chợt nghe một tiếng vang lớn, thuỷ vực phạm vi mấy vạn dặm kịch liệt chấn động một cái, một vạn tám ngàn tầng sóng nước cấm chế trên không thủy phủ, còn có lơ lửng trong cấm chế bốn ngàn chín trăm viên bảo châu nhộn nhạo ánh sóng, bị một chùy của A Bảo phá vỡ một vạn bảy ngàn tầng cấm chế, phá nát bốn ngàn sáu trăm năm mươi viên bảo châu.
Vô Lượng Thủy Phủ như bị vô số sấm sét quét phiên một lần dày đặc, mấy ngàn tòa cung điện lầu các huy hoàng tráng lệ nứt ra vô số vết nứt, nhiều cung điện lầu các sụp đổ vỡ nát, phản bản quy nguyên hóa thành các luồng hơi nước tan rã trong nước. Gạch đất dùng thủy tinh ngưng tụ thành càng vỡ vụn không biết bao nhiêu, khắp nơi đều lộ ra khe hở khó coi tối như mực.
Một tòa cung điện huy hoàng tráng lệ đang yên đang lành, bị một chùy của A Bảo đập như ngói nát.
A Bảo thu hồi chùy, cười ha ha hướng Hà Đồng trợn mắt há hốc mồm gật gật đầu: “Không muốn sát sinh, cho nên dùng khí lực nhỏ chút. Ừm, xem ra đạo hạnh pháp lực của bần đạo vẫn khó có thể thu phóng tự nhiên, vốn muốn một chùy hủy toàn bộ cấm chế của ngươi, không ngờ thế mà vẫn còn lại một chút xíu như vậy.”
Làn da vốn màu xanh nhạt của Hà Đồng chợt biến thành một mảng xanh lét, trên một khuôn mặt nhỏ nhiều nếp nhăn càng lục quang đại thịnh. Đôi mắt hắn lồi lên nhìn A Bảo, nhe răng trợn mắt chỉ vào A Bảo nổi hung một trận, lại thật lâu nói không nên lời.
Cơ Hạo đứng ở bên chậm rãi nói: “Hà Đồng? Hà Đồng? Cái tên này có chút cổ quái… Ha ha, mở cửa lớn của thủy phủ, để chúng ta đi vào chứ? Tự mình kiếm sợi dây thừng, đem bản thân trói lại, đỡ cho chúng ta phí tay phí chân. Mặt khác, con rùa đen già kia miệng không sạch sẽ, giúp ta chém đầu hắn, ta hôm nay đem hắn nấu canh để uống.”
A Bảo, Quy Linh cùng mỉm cười, Bàn Giả đầy cõi lòng khoái ý nhìn Hà Đồng sắc mặt khó coi.
Hà Đồng nhe răng trợn mắt nổi hung một trận. Hắn đột nhiên cười một tiếng quái dị, từ trong tay áo lấy ra một cái trống nhỏ bằng bàn tay, nhẹ nhàng vẫy lên một cái, chỉ nhìn thấy vô số hơi nước rót vào trong cái trống, cái trống nhỏ lập tức biến thành một cái trống khổng lồ đường kính ba trượng.
Hà Đồng đem cái trống khổng lồ đặt bên người, lại từ trong tay áo lấy ra một khúc xương toàn thân tỏa lôi quang dài khoảng một trượng, hai tay ôm khúc xương hung hăng nện ở trên cái trống khổng lồ. Chợt nghe một tiếng nổ vang, nhất thời thuỷ vực phạm vi trăm vạn dặm lay động một phen, tiếng gầm khủng bố hóa thành sóng chấn động mắt thường có thể thấy được hướng bốn phía gào thét lan đi. Cơ Hạo, A Bảo, Quy Linh cùng cất tiếng quát lớn, phát ra Vũ Dư tiên quang nối thành một thể chắn trước mặt.
Áp lực như núi gào thét ập tới, cái trống khổng lồ cùng cái xương to kia không biết là dị bảo cỡ nào, Vũ Dư tiên quang ba người liên thủ phát ra cũng bị chấn động tới mức liên tục dao động, A Bảo và Quy Linh vẫn cử trọng nhược khinh, như không có việc gì, Cơ Hạo lại bị ép tới mức xương khớp toàn thân vang loạn, thiếu chút nữa không kiên trì được.
“Điểm binh trống trận của thượng cổ thiên đình, sao lại đến trên tay ngươi?” A Bảo nhìn cái trống khổng lồ dày đặc vô số hoa văn phong vân lôi đình, kinh ngạc than thở: “Xem ra, thiên đình suy tàn, Cộng Công Thị nhất mạch lại từ thiên đình moi móc được không ít bảo bối.”
Hà Đồng cười lạnh một tiếng, hắn lại hung hăng nện khúc xương một phát ở trên trống trận.
Chợt nghe từng đợt tiếng hò hét từ trong thủy phủ không ngừng truyền đến, cửa lớn của mấy ngàn tòa cung điện lầu các to lớn đột nhiên mở ra, từng làn tiên thiên thủy linh tinh hoa nồng đậm từ trong cổng trào ra, vô số thủy tộc hình thù kỳ quái giương nanh múa vuốt từ trong cung điện lầu các trào ra.
Rậm rạp, chồng chất, nhìn qua không thấy giới hạn, nói không nên lời có mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn, mấy ức binh sĩ thủy tộc chen chúc ra, một đám phát ra tiếng gào rống đầy dã tính, ở trong tiếng gầm gừ của Hà Đồng, đại quân thủy tộc không đếm xuể nhanh chóng kết thành một tòa đại trận tròn trịa.
“Cái này… Nhiều cá tôm cua như vậy?” Da đầu Cơ Hạo có chút phát tê nhìn đại quân thủy tộc vô cùng vô tận trước mặt.
Sao có thể nhiều như vậy?
Bàn Giả cũng có chút biến sắc, nàng không dám tin mở to mắt nhìn. Những năm gần đây nàng luôn luôn lén chú ý Vô Lượng Thủy Phủ, nhưng nàng cũng không ngờ, trong thủy phủ này lại ẩn dấu nhiều thủy tộc tới từ bên ngoài như vậy!
Hơn nữa những thủy tộc này tu vi đều rất khá, chỉ cần xem khí tức của bọn hắn, thực lực yếu nhất cũng đều đột phá đến tiêu chuẩn có thể so với Đại Vu nhân tộc!
Hà Đồng đắc ý cười lên dữ tợn: “Bảo đạo nhân, ngươi biết, thủy tộc ta sinh sản là tiện lợi nhất!”
“Mấy trăm năm qua, ta mang đến thế giới này vô số trứng cá, trứng tôm vân vân đã sớm ấp nở, những đứa nhỏ đó đã trưởng thành, thành quân đội.”
“Ức vạn thủy tộc, ngươi cho dù công tham tạo hóa, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”