Trong tiếng đập ‘Đinh đương’, một tráng hán cao gần ba thước toàn thân bị xích sắt xiềng chân gắt gao, bị hai chiến sĩ Già tộc dùng sức kéo đi về hướng lò luyện. Tráng hán điên cuồng giãy dụa, ngẫu nhiên hai chân đạp trên đất một cái, mặt đất liền mạnh mẽ chấn động một phen.
Mỗi khi đại hán giãy dụa, trên xích sắt quấn trên người hắn sẽ có một mảng điện quang chói mắt hiện lên.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, dòng điện mạnh mẽ đánh cho tóc tráng hán dựng thẳng lên từng sợi, thân thể kịch liệt co giật. Đại hán phẫn nộ lớn tiếng rít gào, khàn giọng gầm rú: “Ác quỷ! Các ngươi bọn ác quỷ này! Giống nam nhân một chọi một tử chiến với ta! Các ngươi dám không? Các ngươi dám không?”
“Ta thích gã này!” Một chiến sĩ Già tộc cao gần bốn thước bước nhanh đi tới, trên người hắn mặc nguyên bộ trọng giáp dày nặng giống như thành lũy, nhưng lúc bước đi lại không có một chút thanh âm. Hắn cầm ngưu giác trọng phủ (rìu sừng trâu nặng), sạch sẽ lưu loát nện một phủ ở trên gáy đại hán đem gã đánh ngất đi.
“Nhìn xem lực lượng này, nhìn xem khổ người này, hắc hắc, sức sống dư thừa như con trâu rừng phát cuồng, hắn đáng giá một cái giá tốt!” Khẽ vung đại phủ, chiến sĩ Già tộc dương dương đắc ý hướng đồng bạn xung quanh thổi phồng.
Trong sơn cốc thật lớn, gần ngàn chiến sĩ Già tộc hội tụ ở đây, bọn hắn hoặc ngồi hoặc đứng ở trên từng khối đá núi, trong bốn con mắt trên mặt lóng lánh hàn quang lãnh khốc vô tình. Nghe được đồng bạn mình đắc ý thổi phồng, đám chiến sĩ Già tộc kia đều cười to.
Hai chiến sĩ Già tộc kéo đại hán bị đánh ngất đến cạnh lò luyện kim loại, một nam tử cao chỉ năm thước, bộ dạng xấu xí giống như một con khỉ vượn đầu to, làn da hiện màu xanh lục nhạt quái dị, càng có nhiều đốm màu đỏ loang lổ cười dữ tợn ‘Khặc khặc’, từ trong lò luyện rút ra một cái bàn ủi, hung hăng ấn ở mi tâm đại hán.
Trên bàn ủi lóe ra một đạo phù văn, đại hán bị đánh ngất đau đến mức rú thảm một tiếng chợt tỉnh lại. Hắn kịch liệt giãy dụa, nhưng bàn ủi giống như mọc rễ ở mi tâm hắn, không chút sứt mẻ dính sát thân thể hắn, qua một hồi lâu mới tuột ra rơi xuống.
Trên trán đại hán bị ủi ra một cái đồ án màu đỏ tươi to bằng bàn tay—— trên tòa tháp cao cao ngất trong mây, lơ lửng một con mắt dựng thẳng màu máu.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, trong con mắt dựng thẳng màu máu có vô số sợi tơ nhỏ màu máu cấp tốc khuếch tán ra, theo thân thể đại hán đâm vào lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hải hắn. Thân thể đại hán kịch liệt run run, mồ hôi lạnh toàn thân trào ra giống như rượu.
Sợi tơ nhỏ màu máu chui vào thân thể đại hán, chui vào đầu của hắn, sau khi đem thân thể hắn hoàn toàn khống chế, sợi tơ nhỏ tản mát ra hàn mang quỷ tà lúc này mới thong thả biến mất. Đại hán đã đau đến mức cả người vô lực, bị hai chiến sĩ Già tộc dùng sức lôi, giống như ném rác rưởi ném ở một bên.
Lại là một đại hán không ngừng giãy dụa rống giận bị bắt lên, trong tiếng cười dữ tợn ‘khặc khặc’, bàn ủi cháy đỏ bừng hung hăng khắc ở mi tâm hắn.
Tiếng vang ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, một lại một chiến sĩ bộ tộc Nam hoang bị in lên dấu vết khuất nhục, rơi xuống làm nô lệ thân bất do kỷ.
‘Ô ô ~’ trong tiếng ngâm nga, một con Tất Phương giang cánh hai mươi mấy trượng dáng người tao nhã từ trên trời giáng xuống, một cái móng vuốt duy nhất nhẹ nhàng bám ở trên một tảng đá núi nhô lên cao cao. Nó thu hồi cánh, động tác duyên dáng cúi mình.
Khương Dao chậm rãi từ trên thân Tất Phương đi xuống, hai nữ tử Già tộc thân hình khôi ngô, mặc trọng giáp sải bước đi tới, kiêu căng nhìn liếc Khương Dao so với mình thấp hơn một mảng lớn, lẩm bẩm một tiếng trầm thấp: “Theo chúng ta, đại thủ lĩnh đã đợi rất lâu rồi.”
Xuôi theo sơn cốc đi vào phía trong một lúc, dưới vách núi dốc đứng dựng một cái lều trại hoa mỹ.
Mười mấy nam tử mặc hoa phục, mi tâm có một con mắt dựng thẳng lấp lóe, trong con ngươi có thể thấy được phong, sương, lôi, điện các loại dị tượng lười biếng đứng ở ngoài trướng bồng, vẻ mặt thoải mái thấp giọng cười đùa.
Nhìn thấy Khương Dao đi tới, những nam tử này đều nghiêm túc vẻ mặt, thẳng thân thể, ánh mắt lóe lên không ngừng trượt xuống ở trên thân thể nóng bỏng của Khương Dao. Có mấy nam tử càng nuốt nước miếng từng ngụm, tham lam nhìn một cái không sót gì.
Khương Dao khinh miệt nhìn những nam tử ba mắt này, giống như quân vương cao cao tại thượng, chậm rãi đi vào lều trại.
Nhìn từ bên ngoài, cái lều này chỉ có phạm vi ba trượng. Nhưng đi vào trong lều mới phát hiện, không gian trong lều đủ để chứa hơn một ngàn người tận tình dự tiệc. Trên đất trải thảm lông thật dày màu trắng, bốn vách lều treo đao kiếm, tấm khiên tạo hình tinh xảo đẹp đẽ làm trang trí, trong góc lều còn đứng sừng sững mười mấy bộ giáp trụ toàn thân nạm vàng khảm ngọc, tạo hình hoa lệ dị thường.
Đế La mất một mắt, ở trong đuổi giết ban đêm mấy hôm trước lại bị Cơ Hạ chặt mất một cánh tay phẫn nộ đứng ở trong lều, trên một cái ghế dựa lớn vàng ròng bên người hắn, một nam tử trung niên bộ dạng có tám chín phần tương tự với hắn, trên mặt mang theo một vết sẹo cực lớn lười biếng ngồi.
“Đế Sát, các ngươi chưa hoàn thành ước định với ta!” Khương Dao đi vào lều, nhìn nam tử trung niên Đế Sát cười lạnh nói: “Sớm biết các ngươi vô dụng như vậy, ta nên vứt bỏ các ngươi, hợp tác cùng bọn đối đầu cạnh tranh các ngươi.”
Đế Sát miễn cưỡng phất phất tay, chậm rãi nói: “Nữ vu tế tôn quý, không cần nói những lời thừa vô dụng này. Ở Nam hoang, Huyết Nha đoàn chúng ta không chỉ là đoàn đội thực lực mạnh nhất, cũng là đoàn đội hậu trường chỗ dựa cứng nhất.”
Nhún nhún vai, Đế Sát lạnh nhạt nói: “Ngươi không có lựa chọn nào khác, muốn đạt được hồi báo tốt nhất, ngươi và người phía sau ngươi cũng chỉ có thể hợp tác cùng chúng ta.”
Con mắt dựng thẳng ở mi tâm chợt mở ra, một mảng hắc ám đục ngầu từ trong con ngươi phun ra, trong lều trại ánh sáng mạnh do mấy trăm ngọn nến mỡ bò phát ra chợt ảm đạm, một lực lượng tà ác như núi lớn áp đỉnh, nặng trịch bao phủ không gian trong lều.
“Lần này thất bại không thể trách chúng ta. Tình báo của các ngươi có sai sót, thực lực của đối phương so với các ngươi nói mạnh hơn một mảng lớn. Tiểu gia hỏa kia khế ước Hỏa Nha khổng lồ, nữ nhân tên là Thanh Phục kia nắm giữ vu pháp loại lớn đáng sợ, còn có lão gia hỏa mạnh tới thái quá đột nhiên xuất hiện… Biến số nhiều quá, nhìn xem đệ đệ xui xẻo của ta, thành bộ dáng gì rồi?”
Đế Sát ra vẻ phiền não đè một bàn tay trên gương mặt mình, cố nặn ra vài tia ngữ khí bi thương thở dài nói: “Nhìn xem đệ đệ của ta, Đế La thân ái, hắn còn chưa thành thân! Mất một tay còn chưa tính, nhưng hắn mất đi một con mắt xinh đẹp! Trời ạ, ngươi biết, ở trong quý tộc Ngu tộc chúng ta, không còn mắt, hắn đời này căn bản không tìm được một nữ nhân sinh con đẻ cái cho hắn nữa!”
Khương Dao hít một hơi thật sâu, nàng từ trong tay áo lấy ra một cái bát thuốc do hắc ngọc chế thành.
Trong bát thuốc đại khái có một vũng nước thuốc trong veo to bằng nắm tay, một vị thuốc hỗn tạp cực kỳ kỳ dị, như lẫn mùi máu tươi nồng đậm, lại mang theo mùi bách thảo thơm ngát, đồng thời lại có mùi tanh nồng chỉ các loại độc trùng có trôi giạt từ từ tràn ngập toàn bộ lều.
“Đây là ‘Vu hàm bí dược’, đương nhiên không phải chính phẩm trong truyền thuyết, là vị dược vu cường đại nhất nào đó căn cứ bí phương phối chế thành.” Khương Dao đem bát thuốc ném cho Đế Sát, thản nhiên nói: “Ăn vào, thương thế gì cũng sẽ khỏi hẳn.”
“Hiện tại, nói đứng đắn, Đế Sát.”
Khương Dao nhìn Đế Sát lạnh lùng nói: “Vẫn là chuyện đó… Bỏ qua những việc che mắt người kia, bản mạng tinh huyết Cơ Hạ và thằng nhãi con đó của hắn, ngươi chừng nào mới có thể đưa tới cho ta?”