Kim Ô bộ yếu đi mấy ngàn năm, đã rất lâu chưa có tộc nhân lui tới Trung Lục thế giới, đám người Cơ Hạ cũng căn bản không biết Nam Hoang tập có được lực lượng phòng ngự mạnh bao nhiêu. Chỉ là lúc bốn phương tám hướng đều có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, sắc mặt Cơ Hạ lúc này mới hơi đổi.
Khi tiếng kèn cảnh báo vang lên, một đạo hồng quang âm u bao phủ bầu trời, đem toàn bộ Nam Hoang tập đều bọc ở trong. Trong hồng quang mờ nhạt có vô số vu phù thật lớn lóe lên, một áp lực khủng bố làm người ta hít thở không thông từ bầu trời hạ xuống, đè ở trên thân mọi người.
Đại trận phòng ngự cường đại nhất của Nam Hoang tập mở ra, đây là toàn bộ cửa hàng Nam Hoang tập góp vốn, mười hai trưởng lão ngoại điện Vu Điện tinh thông nhất đối với vu trận liên thủ, xây dựng phòng ngự đại trận cho Nam Hoang tập, trận pháp phòng ngự siêu cấp đủ để ngăn cản trăm tên Vu Đế tập kích.
Thiên địa nguyên khí trong Nam Hoang tập chợt bị ngăn cách, toàn bộ thiên địa nguyên khí đều bị vu trận rút ra sạch sẽ. Càng có một lực giam cầm cường đại bao phủ hư không, vô luận là Vu Vương hay Vu Đế, bọn họ cũng không cách nào bay lên nữa, chỉ có thể đi bộ chiến đấu như người thường.
Tường ngoài toàn bộ cửa hàng đều có một tầng ánh lửa như lưu ly sáng lên, các cửa hàng kiến trúc này đều được đại trận tăng mạnh, chiến đấu tầm thường ở trong Nam Hoang tập, đã không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với những cửa hàng này.
Càng thêm lợi hại là, chiến sĩ bộ tộc từ bốn phương tám hướng hướng đám người Cơ Hạ bao vây chạy tới, bọn họ cũng được đại trận thêm vào. Giáp trụ trên người bọn họ đều bịt kín một tầng ánh lửa, bọn họ lực phòng ngự mạnh hơn, khí lực lớn hơn, vu lực trong cơ thể bình quân gia tăng hơn một nửa.
Tiếng chú ngữ trầm thấp từ bốn phương tám hướng vang lên, những chiến sĩ bộ tộc khoác trọng giáp còn chưa xuất hiện, đã có mấy ngàn vu tế ẩn thân ở trong cửa hàng các nơi, khàn cả giọng niệm tụng chú ngữ, hướng về Cơ Hạ và tộc nhân Kim Ô bộ phía sau hắn phát động nguyền rủa công kích.
Nhất luồng nguyền rủa lực vô hình vô tích xa xa đánh tới, phía sau Cơ Hạ ánh sao bừng sáng, ánh sao màu đỏ mãnh liệt thiêu hủy vạn vật, những vu chú lực không dấu vết có thể tìm ra đều bị ánh sao Cơ Hạ phát ra thiêu hủy, bốn phương tám hướng không ngừng truyền đến tiếng kinh hô. Hiển nhiên các vu tế thúc giục vu chú đều bị cắn trả bị thương nặng đáng sợ.
Trên con đường rộng lớn, từng đám đông trọng giáp chiến sĩ rốt cuộc xuất hiện.
Tinh anh chiến sĩ các đại bộ tộc Nam Hoang dựa theo quân trận tác chiến với dị tộc, hàng đầu bày ra tường khiên dày nặng, tầng giữa là chiến sĩ cận chiến cầm trường thương đại kích, đao to búa lớn, cuối cùng thì là tay công kích cự ly xa rậm rạp cầm trong tay cung mạnh nỏ cứng.
Chiến sĩ Nam Hoang tuy tiễn thuật thua xa các tiễn thủ biến thái Đông Hoang, nhưng ở trên chiến trường, công kích bao trùm dày đặc đủ để triệt tiêu điểm yếu trên kỹ xảo. Thể lực chiến sĩ Nam Hoang hơn xa Đông Hoang tiễn thủ, bọn họ có thể kéo cung nỏ cường đại hơn, cho nên ở lúc tụ tập đám đông tác chiến quy mô lớn, chiến sĩ Nam Hoang tạo thành cung tiễn chiến trận có lực sát thương đáng sợ tương tự.
Tiếng xé gió chói tai ập tới, mấy chục bóng người khôi ngô cũng quấn quanh ánh lửa nhảy bắn đến.
Toàn bộ Nam Hoang tập đều bị vu trận giam cầm, cho dù là Vu Đế lợi hại nữa cũng không thể ngự không phi hành, trong mấy chục bóng người này có hơn phân nửa đều là tồn tại cường đại cấp bậc Vu Đế, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nhảy nhót mà đến, hơn nữa còn phải cẩn thận, tuyệt đối đừng va chạm đến các kiến trúc cùng chiến sĩ kết trận, thực lực của họ quá cường hãn, không bao nhiêu kiến trúc cùng chiến sĩ chống lại bọn họ nhẹ nhàng chạm một cái.
Mấy chục tên Vu Đế cùng mười mấy vị Vu Vương rất có lòng tin đối với thực lực của mình vây kín bốn phương, đem Cơ Hạ cùng một đám tộc nhân Kim Ô bộ bao vây.
Một lão Vu Đế tóc trắng xoá, quanh thân tản mát ra nhiệt lực đáng sợ tức giận nhìn Cơ Hạ, chỉ vào hắn lớn tiếng quát: “Còn không mau thả người? Ngươi là trẻ con nhà ai? Làm việc sao lại hung bạo như vậy? Nam Hoang tập này, là chỗ ngươi có thể cậy dũng mãnh đấu đá tàn nhẫn sao? A cha ngươi là ai?”
Cơ Hạ ‘tuổi còn trẻ’, nhưng trong cơ thể hắn lại đã ngưng tụ mười tám bản mạng vu tinh, hơn nữa bản mạng vu tinh của Cơ Hạ thể tích cực lớn mà nhiều góc cạnh, trong ánh sao chất chứa khí tức cổ xưa hồng hoang, uy nghiêm thần thánh dị thường mãnh liệt. Hiển nhiên bản mạng vu tinh của hắn không tầm thường.
Tuổi như vậy, thành tựu như vậy, đặt ở Nam Hoang chỉ có các bộ tộc truyền thừa cổ xưa nhất, thế lực mạnh nhất mới có thể bồi dưỡng ra thiên tài kinh diễm như thế. Cho nên lão Vu Đế tuy trong lòng tức giận, nhưng trong lời lão nói vẫn để lại đường sống.
Hắn không biết Cơ Hạ, nhưng muốn Cơ Hạ báo ra tên a cha của bản thân. Có thể bồi dưỡng ra Vu Đế trẻ tuổi siêu tuyệt như thế, phụ thân Cơ Hạ khẳng định là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Nam Hoang, lão Vu Đế chỉ cần khoác lên một tầng giao tình cùng a cha Cơ Hạ, sự tình hôm nay có thể giải quyết thích đáng.
Đơn giản là cửa hàng Hỏa Long bộ bị đập, bị cướp, nhưng chưa chết ai vậy thì không tính là chuyện gì, sau chuyện chỉ cần Cơ Hạ phụ trách bồi thường một khoản ngọc tệ nho nhỏ, chuyện này có thể dễ dàng bỏ qua, không đến mức làm ầm ĩ tới thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông.
“Các ngươi những người trẻ tuổi này, một đám thích vô duyên vô cớ gây chuyện, cách mỗi mấy chục năm, các ngươi luôn phải ở Nam Hoang tập làm ầm ĩ một lần!” Lão Vu Đế cậy già lên mặt dạy dỗ Cơ Hạ: “Mọi người nói chuyện làm việc, không thể thân thiện một chút? Đơn giản là chưởng quầy, tiểu nhị nào đui mù, muốn gạt các ngươi một khoản tiền, dạy dỗ một trận là được, cần gì làm ầm lên giương cung bạt kiếm như vậy?”
Cơ Hạ hừ lạnh một tiếng: “A cha ta? Cơ Hùng, ngươi từng nghe nói không?”
Lão Vu Đế mờ mịt, mấy chục tên Nam Hoang Vu Đế, mười mấy vị Vu Vương, còn có một đám Đại Vu bên người lão đều là đầu đầy sương mù.
Họ Cơ là họ cổ, có được dòng họ như vậy, có thể chứng minh Cơ Hạ quả thực xuất thân một đại bộ tộc có được truyền thừa cổ xưa. Nhưng nói thật, Cơ Hùng cái tên này ở Nam Hoang, thật đúng là chưa từng có ai nghe nói!
Các Vu Đế, Vu Vương cao cao tại thượng này, ai sẽ chú ý tên vẻn vẹn một thủ lĩnh chiến sĩ cấp Đại Vu của một tiểu bộ tộc suy bại?
Lão Vu Đế nheo mắt, hắn nhìn Cơ Hạ từ trên xuống dưới, ngữ khí cũng trở nên có chút lạnh nhạt: “Cơ Hùng? Ô, ta tựa như không nhớ tên lão bằng hữu này. Đứa nhỏ, ngươi xuất thân bộ tộc nào? Nhanh xưng tên ra, đừng đem sự việc làm ầm ĩ.”
Cơ Hạ đang muốn mở miệng, trong trọng giáp chiến sĩ bao vây, một vị đỉnh phong Đại Vu đột nhiên cười một tiếng điên cuồng, cầm lên một cây nỏ mạnh hướng Cơ Hạ bắn tới.
“Lão đại nhân, thằng nhãi này ta biết! Hắn là thủ lĩnh chiến sĩ Cơ Hạ của Hỏa Nha bộ, Hỏa Nha bộ… Ha ha, đó là cái thứ hạ lưu gì?”
Mũi tên nỏ xé gió, mang theo vu chú phá giáp cường đại bắn nhanh, nhằm thẳng vào mi tâm Cơ Hạ.
Một tiếng, mũi tên nổ thành phấn, nhưng làn da mi tâm Cơ Hạ không tổn hao gì, ngay cả một chút dấu vết cũng chưa lưu lại. Đại Vu ra tay trợn mắt há hốc mồm nhìn Cơ Hạ, không thể tin hét lên: “Ngươi thực thành Vu Đế rồi? Sao có thể! Năm đó ta rời khỏi Nam Hoang, nghe nói ngươi vừa mới bị phế bỏ vu huyệt, ngay cả Đại Vu cũng không phải!”
Cơ Hạ tức giận, nam nhi Nam Hoang nhiệt huyết dũng mãnh gan dạ, ghét phải chịu nhất chính là tiểu nhân ám tiễn đả thương người.
Hắn gầm lên giận dữ, thân thể nhoáng lên một cái kéo theo một đạo tàn ảnh lao ra, trường mâu hung hăng đâm, Đại Vu Tất Phương bộ ra tay ngực phun máu, bị một thương của Cơ Hạ đánh bay xa mấy chục dặm.