Da Ma La Gia phát ra từ bản năng cảm nhận được sự ác ý của mấy thanh niên quý tộc, như con thỏ trong bụi cỏ, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng diều hâu trên trời lướt qua mặt đất, sẽ phát hiện thiên địch tồn tại.
Mà người của mười hai chấp chính gia tộc bên cạnh nàng, thì bởi vì bọn họ là chung vận mệnh, mười hai chấp chính gia tộc giờ phút này chỉ có thể gắt gao đứng chung một chỗ, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản mưa rền gió dữ bên ngoài. Nếu bởi vì tư sắc của Da Ma La Gia, mà đưa tới quá nhiều ong bướm, điều này đối với bọn họ đoàn thể nho nhỏ này sẽ là sự quấy nhiễu cực lớn.
Cơ Hạo như có hứng thú nhìn mấy thanh niên Ngu tộc hiển nhiên có chút hơi men bốc lên, gương mặt hơi đỏ lên, lỗ mũi cũng có chút giãn ra kia. Đi đi, đi tán tỉnh Da Ma La Gia đi, đi quấy rối mười hai chấp chính gia tộc đi!
Cơ Hạo rất tò mò thực lực mười hai chấp chính gia tộc hiện nay, chiếm cứ Bàn Cổ thế giới nhiều năm như vậy, còn tiến hành nhiều năm thăm dò đối với thế giới khác xung quanh Bàn Cổ thế giới, Cơ Hạo không tin mười hai chấp chính gia tộc thực lực tăng vọt sẽ cam tâm tình nguyện nhường ra lợi ích của Bàn Cổ thế giới như thế.
Hắn chờ mong tình thế hỗn loạn xuất hiện.
Hắn luôn cảm giác được, hiện tại thế cục Bàn Cổ thế giới rất hỗn loạn, so với một nồi cháo bát bảo còn hỗn loạn hơn. Phương diện này có người đang gây sóng gió, nhưng bọn họ làm rất cao minh, chỉ có một chút xíu dấu vết để lại.
Cơ Hạo chờ mong loạn cục, hắn chờ mong cuộc bùng nổ lớn cuối cùng. Ở trước đó, Cơ Hạo sẽ dốc hết toàn lực cho thêm phiền cho tất cả người của bọn hắn. Hắn có đủ tự tin ở trong loạn cục này ổn định được cục diện, có đủ tự tin khiến nhân tộc ở trong loạn cục này vớt được đủ lợi ích, hắn càng có đủ tự tin ở trong loạn cục này bảo toàn bản thân.
Mấy thanh niên Ngu tộc đi tới trước mặt Da Ma La Gia, một người trong đó cúi đầu, cười cợt hướng Da Ma La Gia nói câu gì đó.
Da Ma La Gia chợt mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, gương mặt nàng đỏ bừng, nghiến răng kiên định lắc lắc đầu, thấp giọng đáp lại.
Sắc mặt mấy thanh niên Ngu tộc liền trở nên rất khó coi, một người trong đó tiến lên một bước, một bạt tai hướng khuôn mặt Da Ma La Gia đánh tới. ‘Da Ma Thiên’ ở bên chợt lao ra, vươn tay bắt được bàn tay thanh niên Ngu tộc kia.
Cơ Hạo khẽ nhíu mày, hắn mở ra mi tâm đ*o mâu, các tia thần quang kỳ dị rơi ở trên người Da Ma Thiên.
Da Ma Thiên lúc này không phải là Da Ma Thiên thật sự. Cơ Hạo ở trên người hắn cảm nhận được một lực lượng linh hồn cực kỳ hắc ám, cực kỳ vặn vẹo, cực kỳ sâu thẳm. Loại lực lượng này không phải Da Ma Thiên nên có được, lực lượng này so với Ngu Mông bên người còn mạnh hơn một mảng lớn.
“Đứa nhỏ xui xẻo, như vậy, là có người đã sớm hạ quân cờ ở trên người hắn rồi?” Ánh mắt Cơ Hạo lướt qua Da Ma Thiên, nhìn về phía Đồ Linh tôn chủ đứng ở phía sau gã làm bộ dạng hộ vệ.
Người bình thường nhìn tới, Đồ Linh tôn chủ chỉ là một gã to lớn khôi vĩ cao gần hai trượng, làn da màu vàng kim. Ở trong mắt Cơ Hạo, quanh thân Đồ Linh tôn chủ bay lên ma quang năm màu, trong ma quang có thiên hoa rơi loạn, có thiên nữ bay múa, càng có vô số cảnh tượng kỳ dị không ngừng lóe lên.
“Vực Ngoại Thiên Ma, Vực Ngoại Thiên Ma mạnh tới mức quá đáng.” Cơ Hạo âm thầm gật đầu, vui vẻ cười lên. Yêu ma quỷ quái càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng hay. Một nồi cháo thập cẩm này, hắn hận không thể trộn thêm vào chút ba đậu, đại hoàng… các thứ tài liệu vào.
Ngu Hoặc phân thân biến thành Da Ma Thiên trầm mặt, hướng mấy tên thanh niên Ngu tộc kia thấp giọng rít gào vài câu.
Sắc mặt mấy thanh niên Ngu tộc chợt trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ hướng Da Ma Thiên nhìn nhìn, Da Ma Thiên đưa ra tay trái, lòng bàn tay hắn hư ảnh bộ não Bàn Ngu lặng lẽ hiện lên, mấy thanh niên Ngu tộc kia liền giống như gặp quỷ nhìn Da Ma Thiên một cái, sau khi kính cẩn hướng hắn cúi đầu hành lễ thật sâu, vội vã xoay người bước đi.
Gia tộc bọn họ xuất thân vượt xa mười hai chấp chính gia tộc, nhưng bối cảnh gia tộc bọn họ có cường đại nữa, cũng không cách nào đối kháng một người may mắn được Ngu Hoặc thánh nhân ưu ái. Cho nên bọn họ chỉ có thể thẹn quá hóa giận tạm thời rời khỏi, bọn họ phải đợi tới khi trong tay có đủ chỗ dựa, mới có thể tiếp tục trở về săn giết Da Ma La Gia miếng thịt non mềm bị bọn họ nhìn trúng này.
Đột nhiên rất nhiều thanh niên Ngu tộc trong đại điện đồng thời xôn xao hẳn lên, nhiều thanh niên Ngu tộc thân hình cao lớn, hình dung tuấn lãng mang theo nụ cười đứng dậy, đều hướng cửa vào một bên đại điện nhìn qua.
Bảy tám thiếu nữ Ngu tộc ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đầu đội mũ hoa đẹp đẽ cười đùa đi vào điện phủ, không coi ai ra gì chỉ để ý tới bản thân dùng thanh âm thanh thúy cười, nói, bước chân nhẹ nhàng quả thực như điệu múa, ở dưới ánh đèn sáng ngời, cái chân trắng nõn của các nàng từ dưới làn váy ngẫu nhiên lộ ra, ở trong ánh đèn nổi lên tàn ảnh trắng như tuyết.
Hai mươi mấy thanh niên Ngu tộc ăn mặc hoa mỹ theo sát ở bên người mấy thiếu nữ, ân cần cười, hùa theo lời nói của các nàng.
Cơ Hạo thính tai, cách mấy trăm trượng, cách mấy nghìn người, ở trong lời nói của vô số người, hắn vẫn nghe rõ đám thanh niên nam nữ Ngu tộc này nói chuyện với nhau. Bọn họ tựa như đang thảo luận một bài thơ tình mới nhất của thi nhân quý tộc nổi tiếng nào đó ở Bàn Ngu thế giới, bọn họ ngẫu nhiên sẽ dừng bước, dùng điệu vịnh than lặp lại một câu thơ nào đó bên trong, sau đó đổi lấy một trận ủng hộ của các đồng bạn.
Cơ Hạo bưng chén rượu uống một hớp rượu lớn. Thực gặp quỷ rồi, những kẻ này chẳng lẽ còn chưa làm rõ sao? Bọn họ đến Bàn Cổ thế giới là tới đánh trận, là tới giết người hoặc bị giết. Nhìn nhìn các quý tộc Ngu tộc ngu ngơ này, Cơ Hạo rất muốn gây ra chút chuyện ầm ĩ cho bọn hắn.
Đưa mắt đảo quanh, trong đại điện hầu như không có bất cứ lực lượng phòng bị nào, mọi người đều đang cười nói uống rượu.
Nếu hiện tại đem Huyết Hải U Quỷ, Bán Long Tu La lấy hàng trăm triệu để tính trong tay áo thả ra... Hẳn là có thể giết tới mức đầu người lăn lông lốc, máu chảy thành sông nhỉ?
Một luồng sát ý vừa mới nảy sinh trong lòng, Cơ Hạo đột nhiên nghe được một lời nói cực kỳ có ý tứ. Hắn vội vàng nhanh chóng nhìn Ngu Mông một cái, mà sắc mặt Ngu Mông đã biến thành đen sì, quả thực so với làn da thần sứ A Tô của hắn còn đen hơn nữa.
Trong đám thanh niên nam nữ Ngu tộc vừa mới đi vào kia, ba thanh niên đang theo đuổi một thiếu nữ gương mặt mang theo một tia xuân ý đỏ hồng.
“Lan Hi, ngươi thật sự phải gả cho tên nhà quê đó?”
“Xích Nhật chí cao tại thượng, ta hoàn toàn không thể lý giải A Đốn Hà gia tộc nghĩ như thế nào! Một tên nhà quê chết tiệt như vậy, sao mà xứng đôi với ngươi?”
“Ồ, trời của ta, trái tim của ta muốn tan vỡ, nghĩ đến nàng thân thể tuyệt vời như thế, thế mà lại sắp bị một tên nhà quê thối hoắc hưởng dụng... Lan Hi, đêm nay nàng đi chỗ ta nhé? Nàng còn nhớ rõ điều kiện ta đã nói cho nàng không? Gia tộc của ta, nguyện ý trả giá gấp đôi, để nàng mang thai đứa nhỏ của ta!”
“Không cần quan tâm thằng cha keo kiệt này, Lan Hi, điều kiện của ta lần trước, gia tộc của ta nguyện ý trả thêm gấp ba!”
“Ở trước khi nàng gả cho tên nhà quê đó, nếu nàng có thể mang thai đứa nhỏ của ta, gia tộc của ta nguyện ý trả giá thêm gấp ba, xây dựng một quân đoàn chinh phục cường đại, để phụ thân của nàng tiến hành một lần viễn chinh an toàn, để hắn có được lãnh địa trực thuộc cá nhân!”
“Thế nào? Lan Hi! Cái giá này, cũng không thấp nữa.”
Cơ Hạo nhìn Ngu Mông sắc mặt âm trầm tới cực điểm, chậm rãi nói: “Thật thú vị... Vì sao, bọn họ lại vội vàng tặng con cho ngươi như thế?”