Hư ảnh huyết long ở đỉnh đầu Long tôn giả lớn tiếng thét dài, từng đạo long viêm màu máu không ngừng phun ra. Những long viêm này đối với long tộc có sát thương cực lớn, long tộc thân thể mạnh mẽ, sinh mệnh lực ương ngạnh ở trước mặt long viêm này như không có tác dụng. Nơi long viêm đi qua, tộc nhân long tộc động phải toàn thân nháy mắt bị đốt cháy hết, càng có tộc nhân long tộc lấy hàng ngàn để tính bị thiêu hủy tứ chi, kêu đau vội vàng lui lại.
Ba đại tôn giả khác cũng đều lấy ra bản lĩnh giữ nhà, thần thông không thể tưởng tượng bùng nổ lực sát thương siêu mạnh, thuỷ quân long tộc thống lĩnh bị bọn hắn sát thương lượng lớn, một cái pháp thuật nện xuống, động cái là mấy trăm hơn một ngàn sĩ tốt tinh nhuệ thương vong.
Kim thân pháp thể của bốn đại tôn giả càng vung binh khí chạy lung tung khắp nơi, kim thân pháp thể của bọn hắn ở trong mưa tên của Phong Hành, Vũ Mục không tổn hao gì, nơi bọn hắn đi qua binh khí vung vẩy, kéo theo vô số thi thể tàn phá, cả mảng lớn máu như ngọn sóng phun trào ra xung quanh.
Tổn thất của hai phe đều càng lúc càng lớn, tổn thất thảm trọng khiến sát ý trong lòng hai bên dâng trào, mọi người đều đang cực lực thi triển thần thông bí pháp đánh giết kẻ địch.
Trong loạn chiến, Phong Hành đột nhiên lén kéo Nghệ Cung, hắn tập trung Hổ tôn giả gần hắn nhất, ‘Bá’ một tiếng ngân khẽ, một tiễn ảnh nhanh như tia chớp xuyên phá hư không, đột ngột đến trước mặt Hổ tôn giả.
Hổ tôn giả hét to một tiếng, trong lúc lửa sém lông mày hai tay hắn vung một cây mộc trượng chắn hướng trước mặt. Động tác của hắn đã cực nhanh, nhưng mũi tên của Phong Hành so với động tác của hắn nhanh hơn đâu chỉ gấp mười. Tiễn ảnh chợt lóe, một mũi tên gió mạnh màu xanh ngưng tụ thành đã chui thật sâu vào mắt trái Hổ tôn giả, xuyên thấu đầu của hắn, từ trên gáy hắn đâm ra.
Hổ tôn giả đau đến mức gào thét khàn cả giọng. Hắn chật vật vung mộc trượng đánh bay hai long vương long tộc hướng hắn xông lên, gian nan lấy ra một viên thuốc màu vàng to bằng ngón cái nhét vào vết thương.
Một luồng thanh khí phun ra, một đóa hoa sen màu vàng sáng lạn từ trong vết thương của Hổ tôn giả dài ra, cánh hoa sen màu vàng bay xuống từng mảnh một, khi đóa hoa tan mất, vết thương của Hổ tôn giả đã hoàn toàn khép lại, một con mắt mới tinh một lần nữa sinh ra.
“Tiểu tạp – chủng!” Bất chấp thân thể, thể diện, Hổ tôn giả hướng về Phong Hành bắn lén đả thương mình tức giận chửi rủa, vứt mộc trượng trong tay sải bước hướng Phong Hành ép tới. Tay phải hắn vung lên trên không, một thanh đại đao răng cưa tạo hình dữ tợn mang theo tiếng hổ gầm cao vút bị hắn rút ra từ trong hư không, Hổ tôn giả tùy tay vung trường đao, một mảng hàn quang màu đen hiện lên, mấy chục chiến sĩ thuỷ quân cường hãn tới gần hắn bị hắn chém thành hai mảnh.
Phong Hành nhìn Hổ tôn giả sải bước tới gần, hai tay cầm Nghệ Cung dùng sức hướng mặt đất gõ mạnh một cái.
Mặt đất thiên đình run lên một cái, trên mấy chục tòa tháp cao, đài cao hai bên hành lang lóe ra từng đạo thần quang, một quầng sáng dày nặng dị thường từ trên trời giáng xuống, khoác lên ở trên người toàn bộ binh lính long tộc, phượng tộc quản lý một tầng giáp ánh sáng thật dày. Mà dưới quầng sáng bao phủ long hổ sư tượng bốn đại tôn giả, còn có đám đông môn nhân đệ tử bọn họ mang đến thì thân thể chợt trầm xuống, hành động chợt trở nên cực kỳ gian nan.
Toàn bộ thiên đình đều đang bài xích đám người long hổ sư tượng, trọng lực bên người bọn họ trở nên dị thường hỗn loạn, trọng lực đáng sợ vượt qua Bàn Cổ thế giới ngàn lần, vạn lần hóa thành loạn lưu vô hình, điên cuồng xé rách thân thể bọn họ.
Long hổ sư tượng đạo pháp cao thâm, thần thông kinh người, nhưng bản thể bọn họ không cường đại, bọn họ cũng không phải là Vu Đế nhân tộc, có được thân thể cường hãn không thể tưởng tượng cỡ đó. Chỉ nghe từng đợt tiếng xương gãy từ trong cơ thể bọn họ truyền đến, thân thể đám người long hổ sư tượng đồng thời vặn vẹo quái dị, xương cốt bọn họ hầu như bị trọng lực bạo loạn vặn nát toàn bộ.
Càng có môn nhân đệ tử bọn họ mang đến không chịu nổi trọng lực loạn lưu đáng sợ này, bị đột ngột xé thành mảnh vụn.
Trong lúc nhất thời chiến cuộc trên hành lang phía sau cửa thiên đình chợt yên tĩnh xuống, trừ long hổ sư tượng bốn người gian nan ngăn cản trọng lực hung bạo bốn phía, môn nhân đệ tử khác đi theo bọn họ lao vào trong cửa đều đã chết trận.
Tiếng bước chân trầm trọng mà chỉnh tề xa xa truyền đến, quân đội trấn thủ các nơi của thiên đình đang không ngừng chạy tới.
Trừ đại quân long tộc và phượng tộc thống lĩnh, càng có thần tướng, thiên binh cuồn cuộn không ngừng toàn thân thiêu đốt ngọn lửa màu vàng bày trận đến cứu viện. Đại quân long tộc, phượng tộc còn hơi có chút hỗn độn, mà các thần tướng, thiên binh kia đã tự nhiên mà vậy bày ra chinh phạt đại trận thiên đình truyền lưu từ xưa, từng luồng sát ý ngập trời hầu như ngưng tụ thành thực chất bao phủ ở trên thân đám người long hổ sư tượng.
Diệu Ưu đạo nhân đứng ở ngoài cửa mỉm cười, trân châu bảo tháp trong tay hắn lưu chuyển vô số đạo tinh quang, lượng lớn môn nhân còn chưa kịp lao vào cổng thiên đình chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, mỗi người bọn họ đều bị một đạo tinh quang quét một phát, chợt xuất hiện ở trong thiên đình.
“Phụng pháp chỉ sư phụ, giết!” Diệu Ưu đạo nhân dùng trân châu bảo tháp nháy mắt dịch chuyển hơn ngàn vạn chiến sĩ tinh nhuệ đưa vào thiên đình, dưới quầng sáng thiên đình bao phủ trọng lực tràng hung bạo chợt xé nát các quý tộc Ngu tộc thân thể gầy yếu, chỉ có các chiến sĩ nhân tộc, chiến sĩ Già tộc thân thể mạnh mẽ còn có thể chống đỡ trọng lực vặn vẹo đáng sợ này gian nan đứng thẳng thân thể.
Bọn họ cũng chỉ đứng thẳng thân thể mà thôi, bọn họ bị Diệu Ưu đạo nhân ném bừa vào thiên đình, bốn phương tám hướng đều là quân đội phòng thủ thiên đình, các chiến sĩ bị trọng lực ảnh hưởng hành động chậm chạp còn chưa kịp nâng lên binh khí trong tay, vô số thần tướng thiên binh sắc mặt sát khí lạnh lẽo, lãnh khốc vô tình đã đâm ra binh khí trong tay.
Trường thương trường kích mang ngọn lửa màu vàng xuyên thủng thân thể các chiến sĩ này. Vô số thần tướng, thiên binh lớn tiếng quát, binh khí trong tay dùng sức hất, đem các chiến sĩ thân thể còn đang run rẩy hất lên cao cao, dùng sức ném về phía bầu trời.
Vô số đạo thần lôi năm màu từ trên trời giáng xuống, những thần lôi này chưa phát ra tiếng vang gì, rất nhàn nhã nuốt chửng thân thể các chiến sĩ kia.
Hào quang chợt lóe, lôi quang bùng nổ, các chiến sĩ đó tính cả giáp trụ trên người bọn hắn đồng loạt bị tia sét uy lực cực lớn hóa thành hư ảo, một điểm cặn bã cũng không còn lại.
Hai tay Vũ Mục vỗ cái bụng tròn trịa, thịt béo trắng noãn ở toàn thân nhảy lên rất có quy luật vận động. Hắn nhìn quầng sáng trên trời cuồn cuộn không ngừng hạ xuống, cảm khái từ đáy lòng: “Thiên đình, thật cường đại, chúng ta đứng ở thiên đình, trong thiên địa có ai có thể đánh bại chúng ta? Kỳ quái, thiên đình cường đại như thế, thượng cổ thiên đình rốt cuộc là suy bại như thế nào? Bọn dị tộc kia... Thật có thể đánh bại thiên đình cường đại như thế sao?”
Long hổ sư tượng bốn đại tôn giả đồng thời tế ra hộ thân linh bảo, linh quang bốn màu bao lấy thân thể bọn họ, bọn họ bất chấp tiếp tục công kích quân đội phòng thủ thiên đình, mà là không biết làm sao hướng ngoài thiên môn nhìn qua: “Diệu Ưu sư đệ, ngươi rốt cuộc đang làm gì? Các môn nhân đệ tử kia, ngươi đem bọn họ ném bừa vào thiên đình, không phải để bọn họ chịu chết vô ích sao?”
Long tôn giả càng quát lớn khàn cả giọng: “Không được làm bậy, để chúng ta phá thiên đình đại trận, ngươi mới để các môn nhân xông vào chém giết!”
Diệu Ưu đạo nhân cười thân thiện hướng bọn họ gật gật đầu, trân châu tháp trong tay lóe tinh quang một phen, lại là hơn ngàn vạn môn nhân tinh nhuệ bị hắn dịch chuyển đến trong cổng thiên đình. Một lần này giống lần trước, toàn bộ môn nhân vẫn là tùy ý ném lung tung, hoàn toàn không thành trận hình.
Vô số binh khí thiêu đốt ngọn lửa màu vàng đâm tới, các môn nhân long hổ sư tượng nhiều năm vất vả mới thu nạp được, bị thiên đình đại quân vô tình chém giết một lần nữa.