Mục lục
Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính giữa thành trại dựng lên một tòa tháp cao, mấy trăm độc vu của Vu Điện vờn quanh tháp cao bày trận, nhe răng trợn mắt thi triển vu độc độc môn của mình, hóa thành khói đặc năm màu ùn ùn tràn về phía tháp cao.

Đôi mắt Vũ Mục biến hết thành màu sắc rực rỡ giống như vô số độc trùng xoay tròn trong hốc mắt ngồi ngay ngắn ở trên tháp cao, Ôn Thần Phiên đoan đoan chính chính bày trước mặt hắn, vô số khói độc bị Ôn Thần Phiên nuốt vào, sau đó hóa thành các luồng khí tức màu xám không ngừng rót vào trong cơ thể Vũ Mục.

Làm truyền nhân của Ôn Thần, Vũ Mục nay đã là thân thể vạn độc, kịch độc đối với sinh linh tầm thường khẽ chạm là chết, với hắn lại là thuốc đại bổ.

Sau khi thượng cổ Ôn Thần ngã xuống, Ôn Thần Phiên nhập vào hư không, ẩn nấp vô số năm vừa mới xuất hiện trên đời. Ruộng bể nương dâu, thế sự biến thiên, nay các vu độc nhân tộc nắm giữ khác biệt với thượng cổ, uy lực càng không thể so sánh nổi.

Những vu độc này đối với Ôn Thần Phiên mà nói, là thứ bổ dưỡng cực có dinh dưỡng, lượng vu độc khổng lồ bị Ôn Thần Phiên cắn nuốt, vô số phù văn kịch độc hình thù kỳ quái không ngừng từ trong Ôn Thần Phiên bay ra, không ngừng chữa trị Ôn Thần ấn ký trong cơ thể Vũ Mục, càng kích thích Ôn Thần ấn ký không ngừng cường hóa tăng lên.

Ngắn ngủn ba ngày, vật kịch độc các độc vu Vu Điện lấy Trùng lão cầm đầu mang theo bên người tiêu hao tám chín thành, thực lực Vũ Mục từ mới vào Vu Đế cảnh một đường tăng vọt lên tới Vu Đế đỉnh phong, khí tức quanh thân trở nên càng thêm quỷ bí khó lường, ngay cả thần thức của Cơ Hạo đảo qua Vũ Mục cũng cảm thấy tim đập nhanh từng đợt.

“Ôn dịch, quả nhiên là thứ cực đáng sợ.” Cơ Hạo đứng trên tường thành, xa xa nhìn tháp cao chính giữa thành trại, không khỏi nhếch nhếch miệng.

Mấy ngày nay Nghệ Địa và tướng lĩnh Đông Di khác mang theo cấp dưới của mình, cưỡi tọa kỵ đi lung tung khắp trời, chỗ bọn họ đến, thứ nhìn thấy nghe thấy đều là thi thể thủy yêu vô biên vô hạn. Vô số thủy yêu tử thương hỗn độn thê thảm, nay sương mù xám Ôn Thần Phiên phóng thích cuốn theo vô số Ôn Hoàng, đã hướng phía bắc xông ra hơn vạn dặm, nơi đi qua đều thành tử địa.

Vô luận là cá tôm rùa cua bình thường nhất, hay là những thủy yêu cự bá có thể san núi lật biển, ở trước mặt ôn độc hỗn hợp Ôn Thần Phiên thả ra tất cả đều bó tay không có biện pháp.

Trừ thủy yêu đã lây nhiễm ôn độc chết bất đắc kỳ tử, trong đại quân thủy yêu xa hơn về phương Bắc càng có vô số thủy yêu đã nhiễm bệnh ngã xuống.

Bởi vì chưa trực tiếp tiếp xúc với Ôn Hoàng, chỉ dính khí tức ôn dịch, đám thủy yêu kia chỉ bị bệnh, còn chưa chết. Đại quân thủy yêu cuồn cuộn đã nam hạ thẳng tắp, bọn chúng ở trong thuỷ vực xa hơn về phương Bắc ngưng tụ vô số núi băng kết trận tự bảo vệ mình, nhưng cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.

Đông Di phi kỵ ngày đêm giám thị thủy yêu ngưng tụ núi băng, phát hiện trong đại quân thủy yêu thiếu dược thảo, bọn chúng chỉ có thể dựa vào sinh mệnh lực cường hãn đối kháng với ôn dịch, ngắn ngủn vài ngày thời gian, số lượng thủy yêu nhiễm bệnh ngã xuống đâu chỉ ức vạn?

Chỉ cần Ôn Thần Phiên phát ra Ôn Hoàng đuổi tới, thủy yêu trong vùng núi băng kia con nào cũng phải chết, không có một ai may mắn sống sót.

“Thiếu dược thảo?” Cơ Hạo nghe xong Đông Di phi kỵ truyền về tình báo, không khỏi vui sướng khi người gặp họa cất tiếng cười to.

Cao Đào ngày thường luôn lấy mặt đen thể hiện với người ta cũng không khỏi cười lên. Thiếu dược thảo, không thể pha chế thuốc tiêu diệt dịch khí, đây chính là nghiệp chướng của bản thân lũ thủy yêu, không trách được người khác.

Một khu vực này vẫn thuộc sở Xích Phản sơn quản lý, giữa ngọn núi vốn có không ít dược thảo sinh trưởng, nhất là trên thảo nguyên phía bắc Xích Phản sơn càng sản xuất số lượng khổng lồ các loại dược thảo, trong đó không thiếu linh dược dược lực cường đại.

Trận lũ lớn này tới rất tốt, Xích Phản sơn cùng toàn bộ cỏ cây trên thảo nguyên phương Bắc đều bị xối nát, những linh dược có thể cứu mạng chữa bệnh đều bị nước lũ ngâm nát, đám thủy yêu còn có thể tìm được đủ dược thảo cứu mạng mới là có quỷ.

Trưởng lão cùng tướng lĩnh các bộ lạc cũng tùy theo cất tiếng cười to.

Nhiệm vụ Đế Thuấn giao cho, bọn họ xem như đã hoàn thành rất tốt, bọn họ không chỉ có chế trụ đại quân thủy yêu không để bọn chúng nam hạ, càng dùng ôn độc đánh chết vô số thủy yêu. Chờ nước lũ lui đi, thời điểm đến trước mặt Đế Thuấn đánh giá thành tích, nói không chừng mọi người đều có thể nhận được một cái phong hào bá hậu.

Có thể có được một mảng lãnh địa tư nhân thuộc về nhà mình, đây chính là việc tốt cực lớn!

Trưởng lão bộ tộc nào, tướng lĩnh bộ tộc nào không hy vọng mở mang một mảnh đất màu mỡ cho con cháu mình, để con cháu sinh sản lớn mạnh, ở ngoài thị tộc mình xuất thân lại xây dựng một bộ tộc cường đại chứ?

Nhân tộc mà, luôn có có sự thân cận cùng ỷ lại khác thường đối với mảnh đất dưới chân, có thể có được một khối lãnh địa tư nhân thuộc về mình, đây là theo đuổi cả đời của bao nhiêu anh hùng hảo hán nhân tộc? Được Nhân Hoàng sắc phong, tích công mà thành bá hậu, điều đó quả thực quá tươi đẹp.

Cho nên mọi người đều hưng phấn cười lên, ai cũng cười đến mức răng hàm cũng lộ ra, ở dưới đèn lồng cây đuốc chiếu rọi rạng rỡ sáng lên.

Đang cười vui vẻ, trên bầu trời một tiếng rên rỉ thật lớn truyền đến, một mảng lớn máu đen ‘Rầm rầm’ xen lẫn trong mưa to rải khắp trời.

Vô số đạo cuồng lôi điện quang trộn lẫn một mảng lớn hàn khí từ bầu trời rơi xuống, hung hăng bổ vào trên Bàn Cổ Thủ Hộ Đại Trận cùng thuỷ vực bốn phía doanh trại, Bàn Cổ Thủ Hộ Đại Trận thoải mái thừa nhận cuồng lôi điện quang và hàn khí tiến công, nhưng thuỷ vực phạm vi mười mấy vạn dặm lại bị bổ sóng to quay cuồng, sóng gió động trời va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang thật lớn, hàn khí đáng sợ càng đem sóng to đông lạnh thành dòng sông băng kéo dài.

Tinh Không Cự Quy kéo thành trại tiến lên phát ra tiếng kêu bất an, mặt nước đang cấp tốc kết băng, hơn nữa tầng băng thật dày, cực kỳ cứng rắn, lấy lực lượng của Tinh Không Linh Quy cũng khó giãy vỡ vụn tầng băng.

Doanh trại chậm rãi tiến về phía trước bị đông lại trong tầng băng không thể động đậy, cây gỗ lớn cấu thành doanh trại ở trong hàn khí không ngừng phát ra tiếng vang lớn ‘Kẽo kẹt’.

Mây đen trên trời đột nhiên bị húc vỡ một cái lỗ thủng thật lớn, ánh mặt trời đầy trời xuyên thấu qua lỗ thủng lớn đó trùm xuống, trong lúc nhất thời ngay cả Cơ Hạo cũng bởi vì lâu dài không thấy ánh mặt trời bị chiếu nheo mắt.

Tương Liễu dài mấy chục vạn dặm, mình đầy thương tích, không ngừng có lượng khổng lồ máu đen phun ra gào thét từ trên cao rơi xuống. Thân thể hắn càng tới gần mặt đất thì càng thêm cấp tốc mấp máy, thu nhỏ lại, khi hắn tới trên không cách mặt đất không đến mười mấy dặm, hắn đã thu hồi nguyên hình, một lần nữa hóa thành hình người.

Hộc từng ngụm từng ngụm máu, máu đen vừa mới phun ra khỏi mồm liền nhanh chóng hóa thành khối băng màu đen, Tương Liễu ngẩng đầu nhìn hố mây thật lớn trên bầu trời, khàn cả giọng kêu thảm: “Bắc Minh Giao Vương... Ngươi chờ coi! Thù hôm nay, Tương Liễu ta thề phải báo gấp trăm lần... Ta, ta, ta nhất định phải diệt Bắc Minh Hàn Giao nhất tộc của ngươi, đem ngươi rút gân lột da, lấy hồn phách của ngươi làm bấc đèn!”

Ba ngàn con Hàn Giao vây quanh một ngọn núi băng to lớn dần dần bay tới, bản thể Bắc Minh Giao Vương trong núi băng thong thả mở mắt, thản nhiên cười lạnh một tiếng: “Tùy ngươi... Lần này bổn vương không tiện tự mình ra tay, để ngươi thoát được một mạng... Lần sau gặp lại, ta diệt Tương Liễu nhất tộc của ngươi!”

Tương Liễu hung tợn mắng vài câu, sau đó theo bản năng cúi đầu hướng mặt nước nhìn thoáng qua.

Đại quân thủy yêu khổng lồ lan tràn trời đất không thấy đâu nữa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Tương Liễu khàn giọng kêu một tiếng quái dị, hắn chợt nhìn về hướng Bắc, chỉ thấy một bức tường xương mù màu xám đông tây không biết dài bao nhiêu, cao hơn ngàn dặm đang thong thả hướng phía Bắc ép tới.

“Ôn Thần Phiên! Sao là Ôn Thần Phiên? Ôn Thần lão nhân đã sớm ngã xuống... Năm đó ta tận mắt thấy hắn bị đánh cho hồn phi phách tán... Ai có thể vận dụng Ôn Thần Phiên? Không đúng, là ai kế thừa Ôn Thần chi vị?”

Tương Liễu khàn cả giọng thét lên, không thể tin hướng doanh trại của Cơ Hạo nhìn qua.

Kinh hãi nhìn Vũ Mục một cái, Tương Liễu hét một tiếng giận dữ, kéo theo một luồng khí đen cấp tốc xông lên trời cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK