Trong u quang mờ mịt, thế đi của sông núi quanh doanh địa nhìn không sót gì. Khi vô số điểm sáng nhỏ bé nhanh chóng hướng doanh địa lao tới, Cơ Hạo vỗ hai tay, hướng tới Tự Văn Mệnh cười lên: “Văn Mệnh a thúc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng... nhiều chuyện, không phải do ngươi quyết!”
Tự Văn Mệnh nheo mắt, trên khuôn mặt vuông vắn, đầy râu lởm chởm lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Trong chớp mắt một tia bất đắc dĩ này đã bị một mảng uy nghiêm lẫm liệt nghiền nát. Tự Văn Mệnh ưỡn thẳng lưng lên, trầm giọng nói: “Mặc kệ bọn hắn là ai, dám có gan đánh lén đại quân trị thủy nhân tộc ta ban đêm, chính là khiêu khích liên minh bộ lạc nhân tộc ta, tội này đáng giết!”
Tiếng kêu của Nha Công vừa lúc đó truyền đến. Xuyên thấu qua khe hở rèm lều trại, có thể nhìn thấy mảng lớn ánh lửa màu vàng lóe lên. Lông chim màu vàng trên đôi cánh Nha Công cấp tốc bay ra, khắp trời đều là tiếng lông chim ‘Phần phật’ xé gió cùng với tiếng vang của lửa bị gió thổi.
Chợt một tiếng mũi tên xé gió bén nhọn ập tới. Cơ Hạo biến sắc, thân thể nhoáng lên một cái đã chạy ra khỏi lều trại.
Mũi tên cách cổ Nha Công chỉ có không đến ba thước, Nha Công dang cánh nghìn trượng căn bản không kịp né tránh, mắt thấy đầu mũi tên dạng nanh sói dài nửa thước đã sắp cắm vào cổ Nha Công, Cơ Hạo đột nhiên xông ra trong một vầng thanh quang.
Hai tay hợp lại, như một cây kìm Lão Hổ gắt gao tóm chặt mũi tên, ‘Rẹt’ một tiếng, lấy lực lượng thân thể Cơ Hạo hiện nay, mũi tên thế mà ở trong bàn tay hắn kiềm chế trượt đi ba thước.
Làn da lòng bàn tay nóng rát đau đớn một trận, vô số phù văn dày đặc trên thân tên bùng nổ như pháo hoa, không ngừng phun ra ánh lửa chói mắt. Đầu mũi tên kịch liệt chấn động, một lực nổ đáng sợ đang muốn bùng nổ trong đầu mũi tên, Cơ Hạo thoáng cái nắm chặt đầu mũi tên, đem đầu mũi tên dài nửa thước, to bằng ngón tay cái bóp thành phấn, kéo theo toàn bộ phù văn nổ cùng nhau triệt để phá hủy.
Lông chim toàn thân Nha Công dựng thẳng lên từng sợi một, vô cùng nghĩ mà sợ mở to mắt nhìn chằm chằm thân tên bốc khói đặc trong tay Cơ Hạo.
“Tiện chủng ở đâu tới, lăn ra đây cho ta!” Cơ Hạo mở ra mi tâm đ*o mâu, một đạo thanh quang chiếu rọi thiên địa, nhanh chóng vòng quanh bốn phía doanh địa quét một vòng. Chợt ánh mắt hắn ngừng lại ở trên một ngọn núi nhỏ ngoài ba trăm dặm, nơi đạo mâu thần quang tập trung, một cây cổ tùng cành lá điêu linh như phun ra mảng lớn khí đen.
“Chết!” Cơ Hạo quát khẽ một tiếng, xa xa một quyền hướng cổ tùng đó đánh qua.
Một tiếng ‘Ông’ vang lên, một quyền ấn đường kính cả trượng mang theo lửa cháy cuồn cuộn từ trên nắm tay Cơ Hạo phun ra. Quyền ấn bay vút trên không, mang theo một cái quỹ tích lửa dài đến ba trăm dặm, hung hăng đánh ở trên cây cổ tùng đó.
Mười hai khối ngọc phù màu đen to bằng cối xay lóe ra trên không, hóa thành một tấm khiên ánh sáng mai rùa dày nặng hừng hực cháy chắn trước quyền ấn. Ầm một tiếng, mười hai khối ngọc phù màu đen bị nổ nát, một bóng người chật vật toàn thân bị lửa màu vàng bao lấy, rống giận khàn cả giọng từ dưới cổ tùng nháy mắt hóa thành tro bụi chạy ra.
Nha Công nhìn chằm chằm người này. Vừa rồi không phải Cơ Hạo cứu viện, nó đã bị một mũi tên bắn thủng cổ, nhắm chừng đã chết ở dưới mũi tên bắn lén của người này. Mắt thấy người này bị Cơ Hạo trọng quyền bức ra, Nha Công hót dài một tiếng, thân thể chợt thu nhỏ lại đến ba thước, mang theo một cơn gió dữ sắc bén hướng người nọ vồ tới.
Tam Túc Kim Ô phi hành tuyệt tích, tốc độ có thể so với mặt trời trên không trung, vẻn vẹn ba trăm dặm đối với Nha Công mà nói chỉ là chuyện trong chớp mắt. Nó lao vút ra một cái đã tới trước mặt người nọ, ba cái móng vuốt đủ để xuyên thủng kim loại, càng có Kim Ô Thần Viêm lượn lờ hung hăng chộp về phía đầu người nọ.
Tay trái người nọ cầm một cây trường cung hình thù kỳ lạ ánh sáng rực rỡ, tay phải rút ra một thanh đoản kiếm dài hai thước hung hăng hướng móng vuốt của Nha Công chém tới.
Thiếu Ti đã mang theo Man Man đi ra khỏi lều trại nghỉ ngơi, xa xa nhìn thấy cảnh tượng Nha Công bay đi vồ người nọ, Thiếu Ti khẽ móc ngón tay, trên thân người nọ đột nhiên có các luồng khí tức bán trong suốt bay ra, cấp tốc bay về phía Thiếu Ti bên này.
‘A nha’ vang một tiếng quái dị, một khối đá núi dưới chân người nọ đột nhiên bong ra, hắn một cước đạp hụt, đoản kiếm trong tay trong đường tơ kẽ tóc bổ qua sát móng vuốt Nha Công, móng vuốt Nha Công cắm thật sâu vào trong xương đầu của hắn, ba cái móng vuốt hung hăng cạy, đem xương đầu của hắn cạy bay ra xa mấy chục trượng.
Người nọ kêu đau khàn cả giọng, tinh huyết cuồn cuộn trong cơ thể dâng trào như rồng, phát ra tiếng sóng quay cuồng trên dòng sông lớn, xương nắp sọ của hắn đang lấy tốc độ cao tới đáng sợ khép lại, trong chớp mắt đã khép lại hơn phân nửa. Nhưng Nha Công cực hận thằng cha này bắn lén mình, há mồm phun một đạo Kim Ô Thần Viêm ở trên xương đầu của hắn.
Đầu người này bị lửa bao bọc, Kim Ô Thần Viêm theo thất khiếu của hắn thiêu vào trong đầu hắn.
Trong tiếng rú thê lương, người này nhảy vọt lên, mang theo các đạo tàn ảnh hướng xa xa chạy đi.
Chạy ra không đến một trăm trượng, bóng một mũi tên lướt qua không trung, một mũi tên của Phong Hành băng không gian lao đến, vô thanh vô tức bắn thủng xương cụt người này. Mũi tên phát tán lôi quang gắt gao khảm trên xương cụt của người này, người này nhất thời gào thét khàn cả giọng, cắm đầu ngã xuống đất không thể động đậy.
Mấy trăm con Ôn Hoàng dài khoảng một trượng ‘Ong ong’ lao đến, đám Ôn Hoàng này vây người này tầng tầng lớp lớp, há mồm phun ra lượng lớn ôn khí đem hắn bọc chặt chẽ. Trong lúc nhất thời người này thượng thổ hạ tả toàn thân mọc ra vô số bọc mủ, không còn có sức để chạy trốn.
Phong Hành bước nhanh đến bên cạnh người nọ, tùy tay nhặt lên trường cung người nọ sử dụng.
“Hắc... thế mà lại là...” Phong Hành trở lại bên cạnh Cơ Hạo, đem trường cung toàn thân điêu khắc phù văn hoa văn thần bí đưa cho Cơ Hạo: “Chấn Thiên Thần Cung, một trong mười cây thần cung nổi tiếng nhất thiên hạ này, nếu chỉ luận lực đạo mũi tên bắn ra, ngay cả Nghệ cung trong tay ta cũng không hơn được nó.”
“Chấn Thiên Cung ư!” Cơ Hạo tiếp nhận trường cung, ngón tay móc dây cung khẽ kéo, trong thân cung liền có các tiếng rồng gầm trầm thấp lặng lẽ vang lên: “Quả nhiên là cung tốt, chẳng qua, ta không sở trường tiễn thuật... hắc, ngươi giữ lại tặng người đi!”
Tùy tay đem Chấn Thiên Cung nhét cho Phong Hành, Cơ Hạo ngẩng đầu hướng xa xa nhìn qua.
Xa xa, một mảng lớn sương mù đen quay cuồng mà đến, trong sương mù đen vô thanh vô tức, nhưng thần thức Cơ Hạo ngưng tụ thành thực chất phóng ra, đã sớm đem cảnh tượng trong sương mù đen nhìn thấy rành mạch. vô số đại hán cao lớn cùng hung cực ác đang hừng hực hướng bên này lao tới, đặc biệt dẫn đầu phía trước thế mà có mười tòa pháo đài bay của dị tộc làm tiên phong!
“Cũng quá coi thường chúng ta nhỉ?” Cơ Hạo khinh thường cười cười, hắn chỉ tay một cái, Cửu Long Xa Liễn mang theo kim quang vô biên lao ra, hắn đứng ở trên xe kéo, mang một đạo kim quang hoa lệ tới trên không đám sương mù đen kia.
Thét dài một tiếng, toàn bộ thần cấm trong Cửu Long Xa Liễn lần lượt mở ra, một vầng mặt trời chói chang tỏa sáng trên không trung, kim quang vô biên chiếu rọi hư không, cả mảng lớn sương mù đen trên mặt đất nhất thời tan thành mây khói, lộ ra từng mảng lớn chiến sĩ bộ tộc lưu lạc phía dưới.
Cơ Hạo đứng trên Cửu Long Xa Liễn, hai tay bắt một cái phù ấn hướng ra phía ngoài phóng đi, vô số tia sáng vàng nhỏ bé bắn đi trên không trung, giáp trụ trên người chiến sĩ bộ tộc lưu lạc lấy ngàn vạn để tính phía dưới đột nhiên phun ra ánh sáng đỏ loá mắt, giáp trụ, còn có binh khí trên tay bọn họ đều chợt bị đun nóng đến nhiệt độ đáng sợ.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, toàn bộ chiến sĩ bộ tộc lưu lạc đồng thời vứt binh khí trong tay, vội vàng cởi giáp trụ trên người.