Cười lạnh một tiếng, Cùng Tang Thánh nhìn về phía ngọn núi lơ lửng kia của Hữu Sào thị: “Hắn thế mà ngu ngốc đến mức hiện ra bản thể... không lẽ, Hữu Sào Bàn Thạch này cho rằng, hắn là tuấn ngạn Cùng Tang thị chúng ta, có đủ thực lực ứng phó mọi sự khiêu chiến?”
Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh sống chết mặc bây, hai người đều không hé răng.
Cùng Tang thị tự biên tự diễn cho người trẻ tuổi nhà mình một câu, đồng thời lại hung hăng đạp Hữu Sào thị một cước.
Trên ngọn núi lơ lửng của Hữu Sào thị lặng ngắt như tờ, nhưng có nhiều người từ trong lầu các các nơi đi ra, đứng ở chỗ cao nhìn Hữu Sào Bàn Thạch bị đánh bay. Cơ Hạo thấy rõ, một số tộc nhân Hữu Sào thị khẩn trương siết chặt nắm tay, hiển nhiên Bọn họ đều đang lo lắng cho Hữu Sào Bàn Thạch!
Nếu là Cùng Tang thị không ở đây, sợ là các tộc nhân Hữu Sào thị này đã ra tay cứu viện Hữu Sào Bàn Thạch.
Nhưng Cùng Tang Thánh ở đây, còn có nhiều tộc nhân Cùng Tang thị như vậy trơ mắt nhìn chằm chằm, người của Hữu Sào thị cho dù lo cho Hữu Sào Bàn Thạch hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không xông lên đi cứu viện Hữu Sào Bàn Thạch ——vinh dự thị tộc, có đôi khi so với tính mạng con người còn quan trọng hơn.
Hắc Thủy Hào Hào mở cái miệng rộng, thân hình hắn nhoáng lên một cái, thân thể thật dài kéo theo mảng lớn cương phong, trong vài cái mấp máy đã tới phía sau Hữu Sào Bàn Thạch. Hữu Sào Bàn Thạch bị cái đuôi dài của hắn vụt cho toàn thân đứt gây gãy xương thương thế đã khôi phục hơn phân nửa, mắt thấy Hắc Thủy Hào Hào hướng mình đuổi giết tới, hắn vội vàng hướng Bàn Thạch Bảo chỉ một cái.
Trên Bàn Thạch Bảo một luồng khí trắng xông lên cao mấy trăm trượng, chợt nghe ‘Roẹt’ một tiếng vang lớn, khí trắng chợt triển khai, như một lá cờ xí màu trắng thật lớn cuộn lại trên không, mang theo tiếng kêu chói tai hướng Hắc Thủy Hào Hào cuốn tới.
Thần thức Cơ Hạo đảo qua một luồng khí trắng này, trong lòng nhất thời có tính toán —— đây là dị vật Thái Bạch Tinh Kim Chi Khí tây phương dung hợp địa mạch thạch nhũ vạn năm luyện chế thành, tính chất như nhựa cao su dinh dính nặng nề, lại sắc bén dị thường, kẻ địch một khi bị bao lấy sẽ như bị vô số lưỡi dao bao vây, bị tinh kim nhuệ khí cắt mọi lúc.
Đây là một loại thủ đoạn kỳ môn kiếm đi nét bút nghiêng, lực sát thương tương đối khá.
Nhưng quá chậm rồi, luồng khí trắng này dù sao dung nhập địa mạch vạn năm thạch nhũ, loại tài liệu này nặng nề dị thường, bình thường chỉ có ở lúc luyện chế các khí giới hạng nặng như chùy công thành, mới sẽ dung nhập địa mạch vạn năm thạch nhũ để tăng lên trình độ chắc chắn của khí giới.
Bản chất nặng nề khiến khí trắng căn bản không đuổi kịp Hắc Thủy Hào Hào, khí trắng cách thân rắn khổng lồ của Hắc Thủy Hào Hào còn xa bảy tám dặm, Hắc Thủy Hào Hào đã lao tới trước mặt Hữu Sào Bàn Thạch, lưỡi rắn thật dài phun mạnh ra, như trường mâu hung hăng xuyên qua ngực Hữu Sào Bàn Thạch.
Hữu Sào Bàn Thạch đau đến mức khàn cả giọng rống to, hắn không biết làm sao vung hai nắm đấm hung hăng nện ở trên lưỡi rắn của Hắc Thủy Hào Hào.
Rất hiển nhiên, công phu trên tay Hữu Sào Bàn Thạch không được tốt lắm, uổng cho có tu vi Vu Đế cấp thấp, theo Cơ Hạo thấy uy lực hai nắm đấm của Hữu Sào Bàn Thạch thậm chí còn không bằng đỉnh phong Vu Vương bộ tộc nhân tộc khác.
Lưỡi rắn của Hắc Thủy Hào Hào cuộn về phía sau, chợt nghe một tiếng rú thảm, Hữu Sào Bàn Thạch bị hắn nuốt vào trong mồm.
Mọi người trơ mắt nhìn trong mồm Hắc Thủy Hào Hào phun ra lượng lớn nước bọt màu đen tính ăn mòn rất mạnh, làn da, máu thịt Hữu Sào Bàn Thạch bong ra từng tầng một. Hắc Thủy Hào Hào đắc ý cười một tiếng dữ tợn, chậm rãi ngẩng đầu, đem Hữu Sào Bàn Thạch từ từ nuốt xuống.
Thằng cha này cố ý thả chậm tốc độ cắn nuốt, Hữu Sào Bàn Thạch đến trong bụng hắn cũng nhất thời chưa chết, mọi người đều có thể rõ ràng nghe được trong bụng hắn truyền đến tiếng rú thảm của Hữu Sào Bàn Thạch.
“Mỹ vị! Còn ai nữa?” Hắc Thủy Hào Hào đắc ý cười. Một luồng khí trắng Bàn Thạch Bảo phun ra mất đi người thao túng, đã chậm rãi lùi về Bàn Thạch Bảo. Thân thể Hắc Thủy Hào Hào nhoáng lên một cái hóa thành hình người, mang theo ý cười dữ tợn đứng ở trên Bàn Thạch Bảo, rất khinh miệt vươn tay trái, hướng tộc nhân Cùng Tang thị và Hữu Sào thị phân biệt chỉ chỉ.
“Cùng Tang thị? Con cháu Thiếu Hạo, các ngươi là nam nhân sao?”
“Hữu Sào thị, hắc, hậu duệ Nhân Hoàng, các ngươi đừng để Hữu Sào thị mất mặt!”
Cùng Tang Thánh liếc xéo ngọn núi lơ lửng của Hữu Sào thị một cái, lạnh nhạt nói: “Xà tinh nhỏ nhoi, vẫn là để cho hảo nam nhi Cùng Tang thị ta đến chém hắn!”
Lời còn chưa dứt, trên đỉnh ngọn núi lơ lửng của Hữu Sào thị đột nhiên có thêm một bón người, một lão nhân mặc quần áo quái dị lá cây màu vàng chế thành, chòm râu thật dài quấn ở bên hông vài vòng, khuôn mặt già nua như vỏ cây cổ thụ không biết từ nơi nào chui ra.
“Hữu Sào Ngu... trưởng lão lớn tuổi nhất Hữu Sào thị, nghe nói hắn lúc trẻ tuổi nuốt dị quả, cho nên tuổi thọ dài đằng đẵng... Còn có người nói, hắn lúc trẻ tuổi từng đảm nhiệm thần tử của Nhân Hoàng Hữu Sào thị, cũng không biết là thật hay giả.” Tự Văn Mệnh đè thấp thanh âm, hướng Cơ Hạo giới thiệu thân phận lão nhân này: “Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn giống với Chúc Long Quỹ trưởng lão, không có ai muốn trêu vào.”
Dừng một chút, Tự Văn Mệnh lại đè thấp thanh âm: “Trừ Cùng Tang Thần vu lão nhân như vậy, bình thường không có ai muốn, cũng không ai dám trêu chọc Hữu Sào Ngu!”
“Cùng Tang Thánh, ngươi dám xem thường dũng sĩ Hữu Sào thị ta sao?” Hữu Sào Ngu như cảm nhận được Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh đang thảo luận hắn, xa xa hướng Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh nhìn lướt qua, lực chú ý của hắn lại đặt hết ở trên người Cùng Tang Thánh: “Đánh cuộc như thế nào? Nếu là binh sĩ tộc ta chém giết tiểu hắc xà này...”
Cùng Tang Thánh còn chưa kịp tiếp lời, xa xa một thanh âm bén nhọn, lạnh lùng truyền tới.
“Đánh cược? Cược gì? Cùng Tang Thánh, Hữu Sào Ngu, hai lão bất tử, chúng ta đã bao nhiêu năm chưa gặp rồi? Cùng Tang Thánh, lần trước ngươi dùng gai độc ‘Kim Văn Phong’ chế thành mũi tên cho lão tử một mũi tên, toàn thân lão tử sưng phù hai mươi ba năm... nhưng lão tử từ trong thất khiếu ngươi thổi vào một đạo Quỷ Mẫu Sát Phong đó, mùi vị thế nào?”
Tiếng quỷ kêu ‘hu hu’ không dứt bên tai, đầu lâu vô số người, thú, chim bay, cá, thậm chí Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc, còn có các loại sơn tinh thủy quái ghép thành một tòa pháo đài cỡ lớn được một mảng lớn âm phong quỷ hỏa bao lấy, mang theo âm khí ngập trời từ phía tây bay nhanh tới.
“Nạn lũ trước mặt, nhân tộc ta nên đồng lòng hợp sức, cùng nhau vượt cửa ải khó khăn. Yêu loại nhỏ nhoi, cũng dám cản trở đại kế trị thủy của nhân tộc ta... Hắc hắc, Quỷ Xa nhất tộc ta thân là một thành viên của nhân tộc, tự nhiên không cam lòng tụt lại... Khặc khặc, hai lão bất tử, các ngươi cút qua một bên, tiểu xà tinh này, binh sĩ dưới trướng lão tử tự nhiên sẽ đem tất cả bọn chúng đều quét sạch!”
‘Vù’ một tiếng, một cái đầu lâu người khổng lồ đường kính khoảng mười trượng phun ra lượng lớn ma trơi màu xanh lục bay nhanh đến. Một thanh niên mặc giáp trụ dữ tợn làm từ xương cốt, gương mặt trắng bệch, đôi mắt xanh lét đứng ở trên đầu lâu, cách thật xa đã rút ra ba cây tiêu thương (cây lao) làm từ xương trắng, hung hăng hướng Hắc Thủy Hào Hào ném tới.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, ba cây lao xương trắng vừa rồi tay liền chợt hóa thành hư ảnh màu trắng bệch đầy trời, kéo các dải ma trơi khói độc màu xanh lục hướng Hắc Thủy Hào Hào trút xuống.