Bát Khâu Già là thật sự bị dọa rồi, chỉ có hắn biết bồ đoàn màu xám dưới chân Thi đạo nhân lai lịch thế nào, càng biết áo dài vải thô nhìn như đơn sơ trên thân Thi đạo nhân thật ra là một món phòng ngự chí bảo biến ảo thành. Hai kiện chí bảo hộ thể, lại bị một quyền của Bàn Hi đánh nổ, Thi đạo nhân thân thể mạnh mẽ dị thường lại ngực lõm xuống bị đánh cho bị thương nặng hộc máu, thực lực Bàn Hi thật sự đáng sợ.
Trong cơn kinh hoảng Bát Khâu Già rống to vài tiếng, cờ phướn trong tay hung hăng run lên, trên lá cờ phướn nhất thời có ánh sáng bảy ngôi sao lớn lóe lên, từng luồng tinh quang màu đen từ trong ngôi sao lớn phun ra, hóa thành một quầng sáng hình thoi đem đoàn người khóa lại bên trong. Theo một tiếng xé gió bén nhọn khó nghe, quầng sáng hình thoi tối như mực chợt lao lên trời cao, khẽ xoay tròn liền xé gió chạy ra ngoài.
Giữa không trung mơ hồ truyền đến tiếng gầm gừ của Chúc Dung Thiên Mệnh: “Toàn quân rút lui, không cần để ý tới bọn dân bản xứ chết tiệt!”
Từng đám mây lửa từ bốn phương tám hướng của thành trì bay lên trời, đám tinh nhuệ Chúc Dung thần tộc Chúc Dung Thiên Mệnh mang đến, còn có đám đế tử các tộc dựa vào Chúc Dung Thiên Mệnh, ủng hộ hắn đi lên vị trí Nhân Hoàng, ai cũng dùng tốc độ nhanh nhất hướng bốn phương tám hướng tản ra chạy trốn.
Ở giữa những người này, đám người vẻ mặt quyền cao chức trọng như Thập Nhật quốc Nghệ Thần xanh mét, ở trong lòng đem Chúc Dung Thiên Mệnh mắng xối xả.
Bọn họ nào từng gặp ‘thống soái’ như vậy? Trước cuộc chiến đem thành trì bản thân xây dựng thổi phồng có thể so với thượng cổ thiên đình, chém gió nói mặc cho ức vạn dị tộc tấn công, cũng không có khả năng công phá phòng thành nhà mình. Kết quả thế nào? Người ta chỉ xuất động một nữ tử không biết lai lịch, đã đem thành trì công phá.
Thành trì bị phá còn chưa tính, thắng bại là chuyện thường binh gia, lần sau ngóc đầu trở lại cũng được.
Nhưng Chúc Dung Thiên Mệnh lại bỏ lại nhiều người ủng hộ như vậy, chỉ lo một mình chạy mất?
“Ta thật sự là bị mỡ của Chu La thú che lòng rồi, mới có thể ủng hộ một phế vật như vậy.” Nghệ Thần hóa thân một ánh tên cực kỳ sắc bén, mang theo một đám hảo thủ tinh nhuệ của Thập Nhật quốc kề sát mặt đất bay thấp bỏ chạy.
Trong con ngươi lóe ra hàn quang, Nghệ Thần thẹn quá hóa giận thấp giọng tự nói: “Sớm biết thằng nhãi này là người không chịu được như thế, ta lại ủng hộ hắn làm Nhân Hoàng làm chi? Thi đạo nhân kia không phải là vì nâng đỡ một Nhân Hoàng sao? Chẳng lẽ ta lại không làm được Nhân Hoàng? Nếu ta làm Nhân Hoàng, lại có thể trường sinh bất tử, chẳng phải là khoái hoạt vô cực?”
Liên tục bay chạy trốn, Nghệ Thần lẩm bẩm. Hắn đang nghĩ lại thái độ của mình đối với Chúc Dung Thiên Mệnh, nghĩ lại mình giao dịch cùng Thi đạo nhân xảy ra vấn đề hay không. Không chỉ có Nghệ Thần như vậy, phàm là các đế tử lần này bị Chúc Dung Thiên Mệnh bỏ lại trong thành trì đều tự chạy trốn, cũng đều có tâm tư khác thường ——
Chúc Dung Thiên Mệnh chỉ lo mình chạy trốn, loại khốn kiếp không nói nghĩa khí này, ngươi có thể trông cậy vào hắn sau khi trở thành Nhân Hoàng có thể thực hiện cho mình bao nhiêu lợi ích từng hứa hẹn? Cùng với ủng hộ khốn kiếp như vậy đi lên ngai báu Nhân Hoàng, dựa vào cái gì mình không tranh, không đoạt đây?
Vô số mây lửa, ánh sáng tản ra. Nhưng trên trời cao cả mảng lớn lôi vân gào thét lao xuống, Da Ma Sát, Da Ma Đà dẫn dắt đám đông dị tộc tinh nhuệ như sói như hổ vây kín bốn bề, làm ra tư thế một hơi tiêu diệt toàn bộ nhân thủ bên người Chúc Dung Thiên Mệnh.
Thi đạo nhân có chút kinh hoảng hướng bốn phía nhìn một cái.
Chúc Dung Thiên Mệnh có Bát Khâu Già bảo vệ, chạy thoát là không có vấn đề. Bát Khâu Già rất có tâm đắc ở trên công phu chạy trốn, bảo mệnh, thật luận thủ đoạn bảo mệnh, Thi đạo nhân nói không chừng cũng không bằng hắn.
Nhưng các đế tử thật không dễ gì quy phụ Chúc Dung Thiên Mệnh, còn có đám thanh niên tuấn tài các đại bộ tộc, bọn họ cũng không thể chết! Thi đạo nhân tiêu phí bao nhiêu tâm tư, vận dụng bao nhiêu quân cờ, đưa ra bao nhiêu ích lợi hứa hẹn, mới khiến những người này trở thành người ủng hộ Chúc Dung Thiên Mệnh?
Những người này nếu là tổn hại ở đây, bao nhiêu năm vất vả của sư môn phía sau Thi đạo nhân sẽ uổng phí! Muốn khiến đám con em trung tâm đỉnh cấp bộ tộc có được danh hiệu đế tử ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ đã trả giá bao nhiêu tâm huyết!
Những kẻ quý giá đó tuy không quan trọng bằng Chúc Dung Thiên Mệnh, nhưng cho dù tổn hại một người, Thi đạo nhân cũng phải gánh tội rất lớn. Trong lòng hắn thật sự rất rõ ràng, sư môn phía sau nhà mình cũng không phải bền chắc như thép. Bao nhiêu nhân nhìn Thi đạo nhân hắn không vừa mắt, một lòng một dạ chờ hắn xấu mặt phạm sai lầm.
“Nữ đạo hữu, là các ngươi ép bần đạo xuống tay độc ác.” Thân thể Thi đạo nhân hơi run run, vừa ho ra máu, vừa cúi đầu nhìn về phía lồng ngực lõm xuống của mình.
Lấy thân thể mạnh mẽ gần như vạn kiếp không hỏng của hắn, lại bị một quyền của Bàn Hi thiếu chút nữa đánh nổ toàn bộ nửa thân trên, nay một vết nắm đấm sâu tới nửa thước khắc thật sâu ở vị trí chính giữa ngực hắn, xương phụ cận đã bị chấn động vỡ nát.
Bị thương nặng như thế, còn là kết quả Thi đạo nhân có bồ đoàn màu xám dưới chân cùng hộ thân bảo y trên người hai kiện chí bảo phòng hộ.
Bảo y trên người hắn, đó cũng là một món tiên thiên linh bảo, lây dính một tia công đức khai thiên tích địa, có được lực phòng ngự siêu mạnh. Lại trải qua hắn tế luyện vô số năm, món bảo y bề ngoài nhìn như chỉ là một cái áo dài vải thô, lực phòng ngự gấp hỏa diễm kết giới của tòa thành trì kia của Chúc Dung Thiên Mệnh hơn vạn lần.
Mà bồ đoàn màu xám dưới chân hắn, càng là phân thân một món chí bảo của sư tôn hắn Hoa đạo nhân. Tuy không phải bản thể món chí bảo đó, nhưng lực phòng ngự phân thân này có được lại là gấp hộ thân bảo y trên người hắn hơn mười lần.
Hai kiện phòng ngự trọng bảo lại bị Bàn Hi một quyền đánh nổ, loại thực lực này chỉ có thể dùng khủng bố để hình dung.
Càng không cần nói, bản thể hắn còn bị thương tổn đáng sợ như thế, hắn thiếu chút nữa bị một quyền này đánh cho tan xương nát thịt!
Kịch liệt ho khan vài tiếng, Thi đạo nhân phun ra mấy mảnh xương trong suốt màu vàng sậm, giống như lưu ly, hắn thẹn quá hóa giận nhìn những mảnh xương vỡ từ sâu trong thân thể ho ra, nghiến răng, rất cung kính từ trong tay áo lấy ra một đóa hoa sen màu trắng to bằng nắm tay.
Cánh hoa sen trắng chồng chất hơn ngàn mảnh phóng ra từng tia sáng trắng, lẳng lặng lơ lửng ở trước mặt Thi đạo nhân.
Thi đạo nhân kính cẩn hướng hoa sen trắng quỳ lạy hành một lễ, cung kính nói: “Khởi bẩm sư tôn, có yêu ma hoành hành, lỡ đại kế bổn môn, xin sư tôn ra tay, trừ bỏ nữ ma đầu này.”
Hoa sen trắng chợt sáng bừng lên, một mảng ánh sáng trắng giống như lửa hừng hực cháy lên.
Một bóng người khô gầy cao trượng sáu ở trong ánh sáng trắng lặng yên ngưng tụ, qua thời gian ba hơi thở, Hoa đạo nhân Cơ Hạo từng gặp cầm một cây mộc trượng, mặt không biểu cảm một bước từ trong ánh sáng trắng đi ra.
Ánh sáng trắng tiêu tán, Hoa đạo nhân nhìn thoáng qua Thi đạo nhân, nhíu nhíu mày, ngón tay bắn ra đem một viên đan hoàn màu vàng ném cho hắn.
Sau đó Hoa đạo nhân ngẩng đầu lên, hướng Bàn Hi nhìn thật sâu.
Nhìn qua, thân thể Hoa đạo nhân chợt run run, túm chặt bả vai Thi đạo nhân quát to một tiếng ‘Đi’, một ánh sáng trắng phóng lên cao, Hoa đạo nhân mang theo Thi đạo nhân chật vật bỏ chạy.
Dù là Bàn Hi cũng không ngờ Hoa đạo nhân bỏ chạy sạch sẽ lưu loát như thế, nàng dại ra đứng ở tại chỗ thật lâu không nhúc nhích, chờ lúc nàng muốn đuổi giết, Hoa đạo nhân sớm đã không biết chạy đi đâu rồi.