“Mập mạp chết tiệt, nếu không phải Cơ Hạo, ngươi vừa lúc đến giúp ta nhặt xác!” Phong Hành ngồi xổm trước mặt Vũ Mục thở như sấm, lặng lẽ thở dài nói: “Hơn nữa ngươi còn chiếm tiện nghi cực lớn. Ngươi đào hố giúp ta nhặt xác, so với ta giúp ngươi đào hố nhặt xác ít nhất nhỏ hơn năm lần!”
“Thu, thu ngươi cái rắm!” Vũ Mục vung bàn tay béo dày, hung hăng vỗ một cái vào trên ót Phong Hành: “Khốn kiếp, ngươi đem chúng ta coi là cái gì? Ngươi cho rằng ngươi là anh hùng hảo hán, chúng ta thì là nhuyễn đản không – trứng? Chúng ta sẽ bỏ lại ngươi không cứu?”
Nhìn nhìn Cơ Hạo, Vũ Mục có điểm đỏ mặt cười gượng nói: “Ta chỉ là tới chậm chút, nhưng ta đã chạy rất nhanh rồi.”
Cơ Hạo cười nhìn Vũ Mục, hài lòng gật đầu nói: “Chúng ta không trách ngươi, ai bảo ngươi một thân đầy thịt vậy chứ? Vũ Mục, phương pháp thác mạch muốn học không?”
Chuyển đề tài, Cơ Hạo nhìn Vũ Mục hỏi: “Ở ngoài truyền thừa huyết mạch lực lượng của ngươi, khai thác càng nhiều mạch lạc hơn, mở càng nhiều vu huyệt hơn, cho ngươi có được trụ cột tốt hơn, vô luận là Đại Vu cảnh hay là Vu Vương cảnh, đều càng mạnh hơn so với người khác!”
Vũ Mục mở to mắt nhìn, tay chỉ Cơ Hạo, một ngụm nước dãi nghẹn ở trong cổ họng, hắn ‘ọc ọc’ muốn thở, nhưng một hơi dừng lại, thiếu chút nữa hắn nghẹn chết tươi. Hắn vội hoa tay múa chân thân thể loạng choạng, tròng mắt cũng trừng đỏ lên.
Phong Hành vội vàng đứng dậy, vòng tới phía sau Vũ Mục, một đầu gối hung hăng húc ở trên lưng hắn.
‘Phành’ một tiếng, một ngụm nước dãi phun ra xa mấy chục trượng, Vũ Mục thở hổn hển nhìn Cơ Hạo, khẩn cấp kêu la lên: “Học, không học là cháu ngươi! Nhưng phương pháp thác mạch, đây là bí điển đệ tử tinh anh của nội điện Vu Điện mới có thể bí mật truyền thụ! Ngươi, ngươi, ngươi sao có thể biết?”
Cơ Hạo nhìn Vũ Mục cười lên ‘ha ha’: “Ta có một sư phụ tốt mà!”
Vũ Mục trừng to mắt, nghĩ đến Vũ Dư đạo nhân thần bí khó lường, thực lực càng như vực như biển không thể đo lường được, hắn mang theo vẻ mặt vô cùng kính sợ, vô cùng tôn trọng gật đầu nói: “Thì ra là ông ấy. Cũng đúng, chuyện bọn Tự Văn Mệnh đại nhân có thể làm đến, vị tiền bối đó tự nhiên cũng có thể làm được.”
Lột quần áo Vũ Mục, lộ ra một thân thịt mềm trắng bóng, trên mười ngón tay Cơ Hạo ánh lửa như cây kim, hung hăng cắm vào da thịt hắn. Từng tia ánh lửa nhỏ bé cấp tốc lao đi ở trong cơ thể Vũ Mục, giúp hắn khai thác ra từng cái kinh lạc mới, đốt sáng lên một cái lại một cái vu huyệt của hắn.
Giống với Phong Hành, Cơ Hạo mở cho Vũ Mục hơn một vạn hai ngàn mạch lạc mới, vạch trần hơn mười vạn cái vu huyệt mới trên thân hắn. Vũ Mục nuốt từng ngụm từng ngụm Long Huyết Hổ Phách, khí huyết sôi trào hóa thành vu lực cuồn cuộn rót vào trong mạch lạc cùng vu huyệt mới mở, duy trì các mạch lạc cùng vu huyệt đó không đến mức để bọn nó một lần nữa phong bế.
Có trụ cột hôm nay, về sau Vũ Mục chỉ cần tự tu luyện, không ngừng tích góp vu lực, không ngừng mở rộng mạch lạc, mở vu huyệt, tích tụ vu lực, tu vi hắn có thể một đường tăng vọt, rất nhanh có thể có được lực lượng mạnh hơn so với hiện tại mấy lần.
Ở trong quá trình này, Cơ Hạo hơi điều động một tia lực lượng của Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, thái dương chi khí đi qua ở trong cơ thể Vũ Mục, đem kịch độc tạp chất hắn nhiều năm qua không ngừng cắn nuốt các loại vật kịch độc, lại chưa thể hảo hảo luyện hóa mà tồn trữ ở trong cơ thể biến thành hư không.
Trong cơ thể Vũ Mục trắng nõn non mịn không ngừng chảy ra tạp chất đủ mọi màu sắc dinh dính như bùn. Mùi tanh hôi dọa Man Man vặn vẹo khuôn mặt nhỏ, vội vã tránh xa mười mấy dặm.
Cái mùi đó thật sự là quá đáng sợ, quá gay mũi, người ta đào hầm cầu còn thối hơn gấp trăm lần. Cơ Hạo và Phong Hành ở bên cạnh Vũ Mục một người giúp hắn khai thác kinh lạc, một người không ngừng cho hắn ăn Long Huyết Hổ Phách, hai người cũng không thể chạy trốn, hoàn toàn bị cái mùi đó hun cho rơi lệ đầy mặt.
“Trời ạ! Tổ linh tại thượng!” Cơ Hạo phong bế thất khiếu, lỗ chân lông toàn thân đều căng thẳng co rút lại. Vẫn không thể ngăn cách cái mùi đáng sợ này.
Gió đêm thổi qua, mùi hôi trên người Vũ Mục phun ra hóa thành sương khói màu sắc rực rỡ mắt thường có thể thấy được, ‘Vù vù’ thổi đến trong núi rừng một bên. Cây cối xanh um đột nhiên mục rữa sụp đổ, sau đó hóa thành cả mảng lớn tro bụi đen phiêu tán.
Kịch độc tạp chất cất giữ trong cơ thể Vũ Mục đã biến dị thành một loại dị độc đáng sợ. Nếu không phải Cơ Hạo hôm nay dùng thái dương chân hỏa giúp hắn xua tan độc tố, chắc chắc tạo thành ảnh hưởng tiêu cực thật lớn đối với hắn về sau tu luyện thậm chí là tuổi thọ.
“Mập mạp chết tiệt… Về sau bớt ăn lung tung.” Phong Hành rất quan tâm nhìn Vũ Mục gương mặt vặn vẹo.
“Tiểu tử khốn kiếp, về sau đừng sính anh hùng!” Vũ Mục nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Phong Hành, không chút nào yếu thế trả lại cho hắn một câu.
“Đều câm miệng cho ta, còn ngại không đủ thối sao?” Cơ Hạo phẫn nộ rống to. Nha Công phun ra cả mảng lớn lửa, đem tạp chất trên người Vũ Mục chảy ra đốt thành mảng lớn khói đặc phiêu tán. Hai con Thần Hỏa Xà chạy rất xa, không ngừng ‘Hồng hộc’ phun ra cuồng phong, đem chỗ khói đen đó thổi đi thật xa.
Lăn qua lộn lại ước chừng non nửa canh giờ, Cơ Hạo hung hăng đá một cước vào trên mông Vũ Mục, đại công cáo thành, hơn một vạn kinh lạc hoàn toàn khai thông.
Vũ Mục cười lớn một tiếng nhảy dựng lên, thân thể hắn run lên, dơ bẩn toàn thân nháy mắt vung đi rất xa. Hắn hoạt động thân thể, đột nhiên kinh hỉ kêu lên: “Cơ thể của ta sao lại trở nên nhẹ như vậy? Ồ, ồ!”
Thân thể nhoáng lên tại chỗ một cái, Vũ Mục thế mà kéo theo hai ba luồng tàn ảnh. Tuy tốc độ của hắn vẫn so ra kém Cơ Hạo cùng Phong Hành xa xa, nhưng so với tốc độ hắn ban đầu thong thả giống như rùa bò, thế này đã là tiến bộ rất lớn.
“Ha ha, huynh đệ tốt!” Vũ Mục cười lớn một tiếng, dùng sức ôm Cơ Hạo.
“Huynh đệ tốt!” Cơ Hạo dùng sức vỗ Vũ Mục, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng vừa rồi Vũ Mục chạy tới như lửa đốt mông.
Gã này đặt mông ngồi xuống đất, lúc há mồm thở, trong miệng còn có vài con rắn độc, bọ cạp độc đang cựa quậy cái đuôi. Tên mập chết tiệt này vì Phong Hành, cũng đã liều mạng rồi. Một đường chạy như điên, một đường cắn nuốt các loại vật kịch độc, đây là làm sẵn chuẩn bị liều mạng!
Mập mạp chết tiệt như vậy, là mập mạp chết tiệt rất tốt, là mập mạp chết tiệt đáng kết giao!
“Huynh đệ tốt của ta!” Phong Hành nhảy dựng lên, giang hai tay ghé vào trên người Cơ Hạo và Vũ Mục, dùng sức ôm bọn họ: “Về sau có chuyện, chúng ta cùng nhau gánh vác! Ha ha, Nghệ Thanh Điểu cũng bị chúng ta xử lý! Vu Vương, Vu Vương rất giỏi sao?”
Vũ Mục sợ tới mức cả người run rẩy: “Cái đệch! Vu Vương? Các ngươi xử lý một tên Vu Vương? Trời ạ, ta sao không chạy nhanh chút?”
“Hảo tỷ muội, hảo tỷ muội!” Man Man vui vẻ chạy lên, ôm cánh tay Cơ Hạo và Vũ Mục, khuôn mặt nhỏ liều mạng cọ xát ở trên cánh tay Cơ Hạo.
Cơ Hạo, Vũ Mục, Phong Hành, Man Man nhìn nhau một cái, một sự ăn ý khó có thể hình dung đột nhiên từ đáy lòng phát ra, sau đó đồng thời ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to.
Cười vài tiếng, Cơ Hạo đột nhiên giật mình.
“Không ổn, lão đầu gỗ và con báo to kia đâu? Bọn họ chạy chậm, nhưng cũng nên đến rồi chứ! Không có khả năng so với mập mạp chết tiệt còn chậm hơn!”