Sau một trận đại chiến, bản tôn Thi đạo nhân buông xuống Bàn Cổ thế giới, thi triển đại thần thông cứng rắn bắt đi Bàn Hi và Xi Vưu. Thi đạo nhân xuống tay tàn nhẫn không lưu tình chút nào càng đem Xi Vưu ma quân dưới trướng Xi Vưu tiêu diệt toàn bộ, vô số chiến sĩ ma quân bị chém giết, thành nguyên vật liệu để Thi đạo nhân luyện chế con rối chiến sĩ.
Đế Úc bị dọa tới mức hồn vía lên mây vội vàng triệu tập tộc nhân thân tín Công Tôn thị đến ‘hộ giá’, lại triệt để dẫn ra hỗn loạn bên trong Công Tôn thị.
Tộc nhân Công Tôn thị tâm hướng ma đạo là một phái, tộc nhân Công Tôn thị bị Ngu Hoặc khống chế là một phái, tộc nhân Công Tôn thị được phá ma chú của Cơ Hạo đánh thức, đã khôi phục toàn bộ linh trí là một phái, còn có một bộ phận tộc nhân Công Tôn thị đứng ngoài sự việc, tọa sơn quan hổ đấu tự do bên ngoài, Công Tôn thị đã phân liệt thành mấy cái thế lực lớn nhỏ, quay quanh Đế Úc náo loạn túi bụi.
Không chỉ có Công Tôn thị, các đại thị tộc khác cũng đều đấu đá nội bộ tới mức đốm lửa văng tung tóe, đại thị tộc như là Hoa Tư thị, đã có số đông trưởng lão, gia chủ liên thủ, ngang nhiên hướng Hoa Tư Thanh Diệp là thực lực chính thống phát động tiến công.
Nội bộ nhân tộc náo loạn không thể dẹp yên, trên Bàn Cổ mỗ đại lục khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Ngay trong một mảng hỗn loạn này, sơ vu nhất mạch đã có đám đông tộc nhân chuyển hóa thành ma tộc thuần túy, bọn họ cờ xí tươi sáng đánh ra cờ hiệu chiêu binh mãi mã, số đông bộ tộc nhân tộc tâm hướng ma đạo gia nhập trận doanh sơ vu nhất mạch, giống như u ác tính khuếch tán hướng lãnh địa toàn bộ nhân tộc phát động chiến tranh.
Đại quân Ngu triều cũng rục rịch, nhiều đại quân dị tộc bắt đầu xâm nhập lãnh địa nhân tộc, công khai đi săn nô lệ nhân tộc khắp mọi nơi. Mỗi ngày đều có nô lệ nhân tộc lấy ngàn vạn để tính bị vận chuyển đi Lương Chử, ven đường không biết đã ngã xuống bao nhiêu thi thể những người yếu ớt nhỏ tuổi.
Ngoài thành Lương Chử, ba mươi sáu tòa Kim Tự Tháp quy mô cực lớn đã thành hình.
Ở dưới vô số nô lệ nhân tộc liều mình làm việc, chỉ dùng thời gian ngắn ngủn hơn một năm, những Kim Tự Tháp cái bệ dài rộng đều ở khoảng trăm dặm đó rốt cuộc lắp một khối đá lớn cuối cùng, theo tiếng gầm ‘Ong ong’, từng cái phù văn to lớn tà quỷ, vặn vẹo không ngừng sáng lên ở mặt ngoài Kim Tự Tháp.
Trong lòng đất phụ cận Lương Chử, vô số linh mạch khổng lồ bị các Kim Tự Tháp đó phát ra tà lực giam cầm, bàn tay to vô hình tóm chặt các linh mạch to lớn động cái kéo dài mười mấy ức dặm này, không ngừng kéo bọn chúng hướng pháp trận trung tâm cái đáy Kim Tự Tháp tới gần.
Tiếng vang khổng lồ trầm thấp như rồng gầm không ngừng từ trong lòng đất truyền đến, một lại một linh mạch to lớn bị mạnh mẽ tiếp nối ở trên trung tâm năng lượng của Kim Tự Tháp. Đại địa kịch liệt nổ vang, các Kim Tự Tháp này tham lam rút lấy linh khí vô cùng vô tận của linh mạch trong lòng đất, ba mươi sáu tòa Kim Tự Tháp đồng thời động, trong hư không nhất thời sinh thiên triệu kỳ dị.
Trên không mỗi một tòa Kim Tự Tháp đều có một cái xoáy mây lôi kiếp tối như mực lặng lẽ thành hình, ba mươi sáu cái xoáy mây lôi kiếp lơ lửng ở ngoài thành Lương Chử, từng tia sét như con rồng khổng lồ lui tới bôn tẩu trong xoáy mây, ấp ủ lực hủy diệt đáng sợ.
Đồng bằng đất đai màu mỡ xung quanh Lương Chử, bởi vì địa mạch bị rút đi, mặt đất kịch liệt chấn động, đồng bằng bằng phẳng run rẩy, dần dần có các nếp nhăn khúc chiết không ngừng xuất hiện trên mặt đất.
Lấy ba mươi sáu tòa Kim Tự Tháp làm trung tâm, các nếp nhăn khúc chiết đó tựa như sóng nước, hình thành trên mặt đất từng cái vòng tròn đồng tâm khổng lồ không hợp quy tắc thế nào cả. Theo địa mạch linh khí không ngừng bị rút lấy, các nếp nhăn đó dần dần hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, ảnh hưởng đến địa vực càng thêm xa xôi.
Trên xe kéo hoàng kim khổng lồ như núi, ba người Nguyên Thủy Ma Tôn, Đồ Linh tôn chủ, Ngu Hoặc sóng vai đứng chung một chỗ, ngẩng đầu ngắm nhìn xoáy mây lôi kiếp khổng lồ trên bầu trời.
Đồ Linh tôn chủ mang theo một nụ cười mất tự nhiên khô khan nói: “Lôi kiếp! Thứ này thật đáng ghét! Hai vị cũng biết, ta ghét nhất chính là lôi kiếp. Những năm gần đây, ta bị lôi kiếp của các thế giới không biết bổ bao nhiêu lượt rồi!”
Ngu Hoặc mang theo sự kiêu ngạo đặc hữu của dị tộc, kiêu ngạo lạnh lùng nhìn xoáy mây lôi kiếp trên trời: “Lôi kiếp? Không đáng giá nhắc tới, ta đã thấy được tương lai của thế giới này, đây là một tiếng gào thét cuối cùng trước khi triệt để luân hãm của thế giới này! Vẻn vẹn lôi kiếp, không thể ngăn cản bước chân của ta, khi bản tôn ta thật sự bước vào thế giới này, sự luân hãm của thế giới này sẽ không ai có thể ngăn cản!”
Mỉm cười, Ngu Hoặc quay sang Nguyên Thủy Ma Tôn cười nói: “Đương nhiên, nếu không phải Ma tôn đại nhân, ta là không có khả năng mạo hiểm ở lúc này để bản tôn của ta bước vào thế giới này. Chính bởi vì có Ma tôn đại nhân, cho nên...”
Nguyên Thủy Ma Tôn kiêu căng ngẩng đầu, trong mắt hắn phun ra hai luồng thần quang màu đen, tùy tay một đạo lôi quang màu đen hướng xoáy mây lôi kiếp trên trời đánh tới: “Chỉ cần các ngươi phối hợp ta cho tốt, các ngươi chung sẽ đạt được thứ các ngươi khát vọng. Mà ta, cũng sẽ có được sự tự do!”
Lôi quang màu đen nhập vào vị trí trung tâm ba mươi sáu cái xoáy mây to lớn, Nguyên Thủy Ma Tôn nhẹ nhàng vung tay lên, lạnh nhạt nói: “Tan đi!”
Một ý chí mạnh mẽ cao cao tại thượng không thể làm trái từ trong cơ thể Nguyên Thủy Ma Tôn khuếch tán ra, lôi vân màu đen đầy trời đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như bọn chúng chưa từng tồn tại. Ba mươi sáu xoáy mây lôi kiếp lặng lẽ tan đi, không lưu lại nửa điểm dấu vết.
Trời xanh mây trắng, một vầng mặt trời chói chang tỏa nắng, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng ba mươi sáu tòa Kim Tự Tháp to lớn, cũng chiếu sáng thi thể nô lệ nhân tộc chồng chất như núi phía dưới Kim Tự Tháp.
Từng đại đội chiến sĩ dị tộc điên cuồng xua vô số nô lệ nhân tộc đi về phía các Kim Tự Tháp đó, ở cạnh mương rãnh, hố trời to lớn xung quanh Kim Tự Tháp, đám chiến sĩ dị tộc đó không lưu tình chút nào đem nô lệ nhân tộc chém giết ngay tại chỗ, máu tươi rót vào mương máng và hố trời, mùi máu tươi nồng đậm theo gió bay ra thật xa, thật xa.
Từ trên cao nhìn tới, ở xung quanh ba mươi sáu tòa Kim Tự Tháp khổng lồ, mương máng, hố trời rót đầy máu người phác họa ra một pháp trận lớn vô cùng, pháp trận đầm đìa máu đó thoạt nhìn giống như một cái đầu lâu ma thần khuôn mặt dữ tợn.
“Ngu Hoặc đạo hữu, động thủ đi! Có ta giúp, bản tôn của ngươi có thể trực tiếp buông xuống Bàn Cổ thế giới!” Nguyên Thủy Ma Tôn hưng phấn không ngừng siết chặt nắm tay sau đó buông ra, hắn cười quái dị ‘khặc khặc’ nói: “Sau đó, các lão bằng hữu ‘thân ái’ kia của ngươi, bọn họ sẽ sốt ruột không chờ được theo ngươi đuổi giết tới nhỉ? Ta rất chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của những người đó!”
Ngu Hoặc có chút khẩn trương cười. Hắn gật gật đầu, cũng không dong dài, tùy tay hướng hư không vạch một cái, nhất thời ba mươi sáu tòa Kim Tự Tháp đồng thời sáng lên, ba mươi sáu đạo huyết quang chói mắt từ đỉnh tháp phun ra, sau khi nhập vào trong hư không, mạnh mẽ xé ra trên bầu trời một cánh cửa to lớn vuông vắn.
Một tiếng linh hồn nổ vang trầm thấp từ trong cánh cửa lao ra, một bàn chân lớn khoảng hơn vạn dặm đột ngột từ trong cánh cửa đó đạp vào.
Hư không Bàn Cổ thế giới khẽ chấn động một cái, bản ngã ý chí Bàn Cổ thế giới vì cường giả tới từ bên ngoài xâm nhập này mà chợt thức tỉnh.