Vì đẩy nhanh tốc độ hành quân, Vu Điện cũng phái thêm một đám vu sư, ven đường thêm vào vu chú cho phó binh cùng nô lệ bị bắt, làm bọn họ đi đường nhanh hơn.
Một đường gian nan bôn ba như thế, không còn có bất cứ sự rối loạn nào, đoàn người Cơ Hạo bình an về tới Bồ Phản. Lập tức liền có người đi lên tiếp ứng, đem phó binh cùng nô lệ các chi đội ngũ phụ trách áp giải lần lượt kiểm kê vào sổ, nhốt ở trong một mảng hoang dã phụ cận Bồ Phản.
Sau khi giao đội ngũ mình phụ trách áp giải, Cơ Hạo mang theo một đội ngũ quy mô không giảm chút nào, cuồn cuộn tiến lên Bồ Phản. Lại bôn ba mấy ngày mấy đêm, hắn rốt cuộc mang người tới lãnh địa của mình ở Bồ Phản.
Dao Quang hồ, Quỳnh Tuyết cung.
Đây là hành cung Cộng Công Vô Ưu trả giá cao làm cho bản thân ở Bồ Phản, diện tích mấy ngàn dặm, bên trong có kỳ sơn dị thủy, hoa mộc trân quý khắp nơi đều có, chính giữa lâm viên kéo dài mấy ngàn dặm, là Dao Quang hồ phong cảnh nổi bật nhất Bồ Phản.
Dao Quang hồ dài rộng ba ngàn dặm, khói sóng mênh mông, non sông tươi đẹp giáp quan Bồ Phản. Trong hồ có mấy chục hòn đảo nhỏ, thừa thải các loại linh trà quý hiếm; trong hồ có mấy trăm loài cá quý hiếm, tất cả loài cá cực kỳ màu mỡ to lớn; hơn nữa Dao Quang hồ chất nước rất tốt, dưới hồ có ba mươi hai thủy linh mạch, Dao Quang hồ chính là chỗ linh nhãn các linh mạch đó hội tụ, cho nên trong Dao Quang hồ sản xuất nhiều trai ngọc linh bảo châu.
Quỳnh Tuyết cung đứng sừng sững ở phía bắc Dao Quang hồ, dựa núi tựa nước, khí thế hoành tráng.
Toàn thân dùng bạch ngọc, bạc trắng, bạch thủy tinh, bạch xà cừ, bạch san hô, bạch trân châu… các tài liệu quý hiếm xây đắp thành, toàn thân Quỳnh Tuyết cung trắng xóa, thật sự giống như băng tuyết tinh anh do bàn tay thiên địa tạo hóa ngưng tụ thành.
Cung điện to lớn tạo hình như đôi cánh chim bay, một trái một phải dọc theo sườn núi hướng hai cánh mở ra. Cung điện diện tích gần trăm dặm, bên trong có bốn trăm chín mươi tòa điện phủ lớn nhỏ, nguyên bộ lầu các số lượng gần vạn, mỗi một tòa đều xa hoa hao phí kinh người.
Cộng Công Vô Ưu tiêu phí khoản vốn khổng lồ, thuê Khoa Nga thị đám thiên thần am hiểu xây dựng cung đình hao phí mười hai năm khổ công, lúc này mới đem Dao Quang hồ, Quỳnh Tuyết cung chế tạo xa hoa như thiên đình thần cung trong truyền thuyết. Nhưng chuyện mỏ quặng Mậu Sơn bộ, Cộng Công Vô Ưu và Liệt Sơn Húc liên thủ hại Cơ Hạo, ngược lại bị Cơ Hạo bẫy ngược một vố, tòa Quỳnh Tuyết cung này liền thành lễ bồi tội của Cộng Công Vô Ưu cho Cơ Hạo.
Lâm viên khổng lồ kéo dài mấy ngàn dặm, trừ kiến trúc chủ thể Quỳnh Tuyết cung, trong rừng cây dãy núi bốn phương tám hướng, còn có mấy trăm chỗ cung điện lầu các to nhỏ đứng sừng sững ở chỗ phong cảnh tuyệt hảo; ngay cả trên mấy chục hòn đảo nhỏ trong hồ cũng đều tự dựng sừng sững lầu các độc đáo tinh mỹ.
Toàn bộ Dao Quang hồ Quỳnh Tuyết cung, Cộng Công Vô Ưu thật sự là tiêu phí vô số tâm huyết ở trong, nhưng chính hắn cũng còn chưa ở được một ngày, hiện tại cũng đã thành tài sản riêng của Cơ Hạo hết.
Cơ Hạo mang theo đại đội nhân mã tới lối vào lâm viên Dao Quang hồ, liền nhìn thấy một cổng chào bạch ngọc điêu khắc thành đứng sừng sững ở chính giữa đường lớn. Dưới cổng chào cao tới trăm trượng, điêu khắc vô số đồ án ngư long uyển chuyển, tám ngàn nô bộc cùng thị nữ Cộng Công Vô Ưu để lại chỗ này đang xếp hàng chỉnh tề ở hai bên, kính cẩn quỳ rạp dưới đất lẳng lặng chờ Cơ Hạo đến.
Bên trái đường lớn là người hầu, đều mặc đồ đen; phía bên phải đường lớn là thị nữ, toàn bộ mặc áo bào trắng. Trên thân toàn bộ người hầu đều đeo trường kiếm, quanh thân hàn ý ngùn ngụt, mỗi người đều có thực lực Tiểu Vu cảnh đỉnh phong gần Đại Vu; mà toàn bộ thị nữ toàn thân phục trang đẹp đẽ, trang sức hơn phân nửa hết sức hoa mỹ, tu vi cũng tương tự với người hầu.
Cơ Hạo nhìn những phó dịch cùng thị nữ kia không khỏi lắc đầu than thở, đây là tác phong xa hoa của Cộng Công thần tộc?
“Đứng dậy đi! Về sau an tâm hầu hạ, thời gian dài các ngươi sẽ biết, ta không phải một chủ nhân hà khắc, nhưng các ngươi cũng đừng phạm vào kiêng kị của ta.” Cơ Hạo nhìn những phó dịch thị nữ vẻ mặt lo sợ kia, nhẹ giọng hừ lạnh, tiếng quát lớn rõ ràng truyền tới trong tai mỗi người.
“An tâm làm việc, sẽ có chỗ tốt cho các ngươi. Nếu có ai lòng mang dị niệm, muốn làm chút gì đó, giết người cũng không phải việc gì khó.”
Những phó dịch cùng thị nữ này đều là người Cộng Công Vô Ưu lưu lại. Có thể được hắn chọn vào nơi này hầu hạ, khẳng định đều là người thân cận Cộng Công Vô Ưu. Những người này mỗi người bộ dạng anh tuấn, ôn nhu, tu vi cũng rất khá, rõ ràng đều là tinh anh lựa chọn kỹ càng. Thịt béo rơi vào miệng, Cơ Hạo tự nhiên sẽ không nôn ra, cho nên trước đó gõ một chút, cũng là đạo lý nên có.
Chờ dàn xếp xong, lấy bí pháp khống chế sinh tử của những người này, Quỳnh Tuyết cung tự nhiên là bền chắc như thép, cũng không sợ người ngoài dòm ngó.
Cơ Hạo ở nơi này răn dạy những phó dịch cùng thị nữ đó, một đống người phía sau hắn đã xem đến mức mắt cũng trừng lớn.
Bởi vì vài cái bộ lạc bọn Mặc Viên bộ cả gan làm loạn, mười mấy vạn chiến sĩ bộ tộc phụ trách áp giải, tất cả đều bị một câu của Ngũ Long Nghiêu biếm làm nô lệ, hơn nữa đều đã tặng cho Cơ Hạo đảm đương tư binh.
Mười mấy vạn chiến sĩ, Cơ Hạo nay dưới trướng nào có người có thể dùng? Nghĩ đến phải ước thúc quản lý nhiều người như vậy hắn liền đau đầu. Hắn dứt khoát đem quan quân bách nhân trưởng trở lên trong những người này chọn ra, tổng cộng rút ra hơn ba ngàn người, đem những người này thu làm nô lệ riêng.
Trừ những người này, chiến sĩ bộ tộc khác, toàn bộ bị Cơ Hạo xếp vào trong đại đội tù binh, mặc cho đám người Bồ Phản buôn bán.
Hơn ba ngàn người này lẫn cả gia quyến của họ, đều xuất thân bộ lạc nhân tộc trung lưu thiên hạ như Mặc Viên bộ, ngày thường ở đều là nhà tranh lán gỗ, nào từng thấy cung điện lầu các hoa mỹ hoa lệ như vậy?
Mắt thấy về sau mình cũng sẽ ở địa phương giống cung điện thần tiên như thế, những kẻ bị biếm làm nô lệ kia, trong lòng ngược lại dâng lên một phần mừng thầm——tình trạng nơi này, so với bộ lạc nhà mình mạnh hơn gấp trăm lần.
Trát Mộc mang theo trên vạn chiến sĩ dưới trướng mình, còn có gia quyến thân nhân của những chiến sĩ đó, cũng nóng bỏng vô cùng nhìn một mảng non nước tươi đẹp này.
Nơi tuyệt đẹp như thế, là cung điện các lão gia quý tộc Ngu tộc mới có thể ở lại, hiện tại bọn họ những nô bộc chiến sĩ ti tiện này vậy mà cũng có thể ở trong cung điện như thế có một chỗ của mình!
Mọi người đều vô cùng nóng bỏng nhìn Cơ Hạo.
Cơ Hạo cười ‘ha ha’, hướng phía trước vung tay lên, lớn tiếng nói: “Đi, đều đi vào, nơi này địa bàn đủ lớn, Trát Mộc, ngươi dẫn người an trí ở phụ cận chính điện đi, nơi đó có một mảng điện phủ chuyên môn dùng để đóng quân, đủ cất chứa các ngươi hơn vạn người.”
Đội ngũ đông nghịt tràn vào Quỳnh Tuyết cung, ở dưới sự dẫn dắt của những phó dịch, thị nữ kia, hơn vạn nô binh Cơ Hạo mang đến, còn có mấy vạn gia quyến của bọn họ dùng nửa ngày, rốt cuộc đều dàn xếp xong, mọi người đều có phòng thuộc về mình.
Cộng Công Vô Ưu là người tốt, trong toàn bộ cung điện lầu các giường, bàn, mền, thậm chí là chén trà siêu… cái gì cần có cũng có.
Thậm chí trong hầm của Quỳnh Tuyết cung còn tích trữ lượng lớn lương thực, gạo thịt, càng cất vào hầm mười vạn vò rượu ngon.
Được những vật tư này giúp, Cơ Hạo tốn hai ngày, rốt cuộc ở Quỳnh Tuyết cung xây dựng cơ sở tạm thời ổn định.