Đế Thuấn trở xuống, đám người Cơ Hạo sắc mặt tiều tụy nhìn Bất Chu sơn treo ở giữa không trung bất động. Nửa đoạn Bất Chu sơn, ba người Oa Linh, Đông công, Tây mỗ liên thủ, cũng chỉ khiến nó tạm dừng thế đổ xuống lơ lửng ở giữa không trung, chỉ cần ba người một ai đó không đủ sức, lúc nào cũng có thể tiếp tục nện xuống.
Sửa sang lại một chút quần áo bị chấn động rách mướp, Đế Thuấn nghiêm nghị hướng ba người Oa Linh, Đông công, Tây mỗ hành một lễ.
Trên người Oa Linh hiện lên một ánh sáng sặc sỡ, nàng thấp giọng quát: “Không cần đa lễ, mau nghĩ cách, nửa đoạn tảng đá nát này nên xử trí như thế nào mới tốt? Hay cho một tên Bàn Cổ, thật ghê gớm, để lại một đoạn xương sống lưng, thế mà ba người chúng ta liên thủ còn không làm gì được?”
Ngữ khí Oa Linh cực kỳ bất thiện, từng giọt máu theo gò má trắng nõn của nàng không ngừng chảy xuống, rất hiển nhiên tâm tình của nàng chẳng tốt chút nào.
Đông công hai tay vờ nâng, hai bàn tay khổng lồ mây khói phạm vi trăm vạn dặm miễn cưỡng nâng nửa đoạn Bất Chu sơn, toàn thân hắn run rẩy không ngừng, mồ hôi không ngừng chảy ra, hắn ngay cả sức để nói chuyện cũng không có nữa.
Tây mỗ bị đập bay nổi giận gầm lên một tiếng, quanh thân lóe ra dải ánh sáng, giống như phát điên chạy thẳng lên, đỉnh đầu hư ảnh một quái thú bành trướng đếkhoảng vạn trượng, hung hăng vung móng vuốt trước chặn Bất Chu sơn.
Trên trời, cương phong ngừng lại, mây khói tan đi, có Tây mỗ gia nhập, sắc mặt Oa Linh và Đông công đều tốt hơn không ít.
Nhưng Bất Chu sơn nặng cỡ nào, thân thể ba người đều có chút lắc lư, rất hiển nhiên bọn họ chỉ có thể tạm thời ổn định nửa đoạn trụ trời này, thời gian dài, hao hết pháp lực, bọn họ cũng không thể làm gì được nửa đoạn Bất Chu sơn này.
Đám người Đế Thuấn mặt mày đau khổ nhìn nửa đoạn trụ trời lớn vô cùng, Oa Linh bảo bọn họ nghĩ biện pháp, giờ này có thể nghĩ biện pháp gì?
Chợt giữa không trung trở lên tối như mực, cánh cửa kim loại điêu khắc vô số hình đầu ác quỷ phát ra tiếng ‘ken két’ mở ra, một mảng lớn tử khí màu đen nồng đậm từ trong cánh cửa trào ra, khoác trường bào màu đen, Minh đạo nhân hai tay ôm một đôi bảo kiếm hai màu đen trắng từ trong cửa nhẹ nhàng đi ra.
Mắt thấy hiện trường cảnh tượng thê lương như thế, Minh đạo nhân không buồn mà lại mừng, hắn hướng Đế Thuấn cười nói: “Đế Thuấn, lần này ta ra tay giúp, nhân tộc các ngươi ngày sau lại có dũng sĩ chết trận, ngươi phải giúp ta thuyết phục anh linh một ức chiến sĩ đưa về môn hạ ta!”
Oa Linh lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt bất thiện hướng Minh đạo nhân nhìn một cái.
Thân thể Minh đạo nhân khẽ run một cái. Hắn ngẩng đầu nhìn Oa Linh, mang theo một tia cẩn thận cười nói: “Oa Linh, Oa Linh, ta biết ngươi xem trọng linh hồn đám nhân tộc, không muốn bọn họ đưa về môn hạ ta sau đó thoát ly thiên đạo luân hồi. Nhưng đây là đạo của ta, chúng ta nên giảng đạo lý, ta không thể vô duyên vô cớ bán sức cho nhân tộc chứ?”
Khuôn mặt Oa Linh khẽ động, nhắm đôi mắt lại.
Minh đạo nhân cười cười, đỉnh đầu hắn phun ra một làn khí đen. Theo tiếng rống to kinh thiên động địa, tám trăm bóng người to lớn từ trong khí đen nhảy ra. Sát khí khủng bố thổi quét hư không, những bóng người khổng lồ cao tới trăm trượng đón gió nhoáng lên một cái, bắt đầu cấp tốc bành trướng.
Cơ Hạo nhìn chăm chú, bóng người Minh đạo nhân thả ra, rõ ràng là phi thiên cương thi do người nước Long Bá luyện thành.
Cũng không biết Minh đạo nhân dùng thủ đoạn gì, các cương thi do người nước Long Bá luyện thành cao trăm dặm, mặt ngoài thân thể mọc rậm rạp đầy vảy rồng màu đen, trên trán cũng có sừng rồng sinh ra, khí tức quanh thân như người lại không phải người, giống rồng lại không phải rồng, nằm giữa sinh tử, chất chứa vô số tà lực.
Cái miệng rộng khép mở, tám trăm cương thi kia trong miệng phun ra sương mù lấp lánh màu đen, nước chảy như sương mù đen ra ra vào vào trong miệng bọn họ, trong cơ thể bọn họ không ngừng có tiếng sóng nặng nề mơ hồ truyền đến, làm người ta không khỏi đoán trong cơ thể bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng khổng lồ đang quay cuồng.
Một chuỗi tiếng vang lớn ‘Thùng thùng thùng’ không dứt bên tai, lân giáp sau lưng tám trăm cương thi to lớn mở ra, có cánh thịt dài khoảng trăm dặm từ trong lân giáp sinh trưởng ra. Bọn họ vỗ cánh, thân thể bay thẳng lên, giơ lên hai tay gắt gao nâng Bất Chu sơn.
Trong tiếng ‘Ù ù’, nửa đoạn Bất Chu sơn nghiêng bắt đầu thong thả hướng bên trên nâng lên, nơi hai đoạn Bất Chu sơn cao thấp tiếp xúc, bởi vì thân núi di động cùng ma sát, bắn tung tóe ra lửa ngập trời, lại càng không ngừng có hào quang lôi điện từ nơi đó phun ra.
Minh đạo nhân cấp tốc niệm tụng chú ngữ, trên thân hắn không ngừng phun ra lượng lớn sương mù đen, từng đám sương mù đen không ngừng bị những cương thi khổng lồ kia nuốt vào, kích thích đám cương thi đó ngửa mặt lên trời ‘ngao ngao’ rống giận, cơ bắp trên thân thể càng thêm cuồn cuộn như rồng như mãng.
Mắt thấy có Minh đạo nhân gia nhập, bốn vị đại năng liên thủ hẳn là có thể đem nửa đoạn Bất Chu sơn đổ nghiêng đỡ thẳng lại, tương lai nghĩ cách một chút, có lẽ còn có cơ hội đem nó một lần nữa luyện hóa khép lại.
Nhưng trên bầu trời, trên bầu trời cực cao, một làn khí lành bảy màu chợt lóe, theo tiếng sấm sét đáng sợ, mấy trăm đạo thần lôi màu sắc rực rỡ to bằng vại nước gào thét rơi xuống, không sót một đạo bổ vào trên người Minh đạo nhân.
Minh đạo nhân ngay cả một chút khí lực cuối cùng cũng đã vắt ra, hắn đang dốc hết toàn lực khống chế tám trăm cương thi to lớn đỡ thẳng Bất Chu sơn, hắn ngay cả pháp lực dùng để phòng ngự bản thân cũng không lưu lại chút nào. Mấy trăm đạo thần lôi uy lực khổng lồ hạ xuống, lập tức đập Minh đạo nhân khàn giọng rú thảm, đạo bào màu đen trên người nổi lên mảng lớn gợn sóng, vô số đạo lôi quang xuyên thấu đạo bào đánh vào thân thể hắn.
Minh đạo nhân tu là U Minh quỷ đạo, một thân pháp lực chí âm chí tà, thần lôi đến từ Thiên Địa Đại Trận của thiên đình đúng là khắc tinh của quỷ đạo.
Ngày thường lấy đạo hạnh pháp lực của Minh đạo nhân, cho dù Thiên Địa Đại Trận của thiên đình toàn lực mở ra cũng không thể làm gì nổi hắn. Nhưng ở thời điểm đòi mạng này, mấy trăm tia sét đồng thời bổ vào trên thân hắn, lập tức đánh cho tứ chi bách hải hắn thủng vô số lỗ nhỏ, thiếu chút nữa đem nguyên thần chân linh của hắn cũng bổ nát.
“Thiên đình!” Minh đạo nhân khàn giọng rống giận: “Ai đang khống chế đầu mối then chốt thiên đình?”
Phun ra một ngụm máu lớn, khí đen trên thân Minh đạo nhân chợt ảm đạm, thân thể tám trăm cương thi nhoáng lên một cái, cánh tay bọn họ đồng thời bị Bất Chu sơn nặng nề dị thường ép tới mức vỡ vụn từng tấc một, vô số vảy rồng trên đôi tay tan rã bong xuống, cả mảng lớn khí đen từ trong cánh tay bọn họ phun ra.
Rên thảm một tiếng, Minh đạo nhân cũng há mồm phun ra một ngụm máu bầm, vẻ mặt tiều tụy rơi xuống phía dưới mấy chục dặm, thật không dễ gì mới đứng vững đám mây.
Oa Linh, Đông công, Tây mỗ, Đế Thuấn vẻ mặt trở nên thê thảm, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại là thần lôi đến từ Thiên Địa Đại Trận của thiên đình cho bọn họ một đòn trí mạng. Mắt thấy Bất Chu sơn lại chậm rãi nghiêng xuống, trong miệng Oa Linh, Đông công, Tây mỗ không ngừng có máu chảy ra.
“Các vị đạo hữu, có thể nào quên sư huynh đệ ba người ta?”
Một trận gió mát từ trên trời cuốn tới, Đại Xích đạo nhân mặc thủy hỏa đạo bào màu đỏ, khuôn mặt hiền hoà đoan trang ngồi ở trên một cái bồ đoàn nước lửa theo gió mà tới. Nhìn thấy Bất Chu sơn nghiêng, một cái phất trần ở tay trái hắn nhẹ nhàng run lên, liền có vô số đóa hoa sen thanh khí ngưng tụ thành bỗng dưng tràn ra, nhẹ nhàng đỡ ở dưới Bất Chu sơn.
Thanh Vi đạo nhân cầm một lá cờ dài màu sắc hỗn độn, quanh thân dòng khí hỗn độn dâng trào, quấy động nửa hư không cũng xao động bất an đứng ở trên đỉnh chỗ cực cao, lá cờ phướn dài trong tay vung lên, một đạo hỗn độn thần lôi đánh ra, nổ làm nửa bầu trời là một mảng ánh lửa quay cuồng, mạnh mẽ đem cổng thiên đình nổ ầm ầm mở ra.
“Là ai đang nắm giữ thiên đình? Lăn ra đây, để bần đạo kiến thức một chút, xem ai có lá gan lớn như vậy gây họa giới này!”
Thanh Vi đạo nhân mặt đầy sát khí nghiêm nghị, sát ý quanh thân hầu như ngưng tụ thành thực chất.