Đại lục do huyền băng tạo thành, đại lục bằng phẳng như gương không có một tia chập chùng.
Huyền băng xanh trắng trong suốt, không có chút tạp chất nào, liếc một cái có thể nhìn thấu đại lục.
Ngay tại phía dưới Cơ Hạo, không biết rộng bao nhiêu, không biết dài bao nhiêu, không biết dày bao nhiêu, tản mát ra ánh sáng xanh trắng mờ mờ, tràn đầy từng tia yên tĩnh làm người ta không rõ sao cảm thấy tâm bình khí hòa, linh hồn cũng không muốn nổi lên chút gợn sóng.
Chỉ riêng một khối huyền băng tạo thành đại lục thì thôi, Cơ Hạo ở Bàn Cổ thế giới từng kiến thức rất nhiều kỳ cảnh. Đại lục lơ lửng ở bầu trời, dãy núi cùng ngọn núi chỗ nào cũng có, các loại tuyệt cảnh nơi hiểm yếu cũng từng trải qua rất nhiều, khối đại lục này chưa đủ để làm hắn động dung.
Khiến Cơ Hạo trừng lớn mắt, ngừng thở, một lúc lâu không thể nói được tiếng nào, là sự vật trong huyền băng đại lục.
Một lại một Linh Giao cuộn mình, mặt mang nụ cười nhàn tĩnh, lẳng lặng khảm ở trong huyền băng đại lục mênh mông bát ngát. Tư thế của bọn họ giống nhau như đúc, vẻ mặt cũng giống nhau như đúc, thậm chí khoảng cách giữa bọn họ cũng đều giống nhau như đúc.
Huyền băng đại lục to lớn bị phân cắt thành vô số ô vuông nhỏ dài rộng cao đều khoảng một trượng, trong mỗi ô vuông đều được khảm một Linh Giao mỉm cười. Vô số Linh Giao được khảm chỉnh tề ở trong huyền băng đại lục trong suốt, liếc một cái không nhìn thấy giới hạn.
Lông tóc toàn thân Cơ Hạo dựng thẳng lên từng sợi, dựng tóc gáy nhìn các Linh Giao được khảm ở trong huyền băng.
Thần thức cường đại nhanh chóng khuếch tán ra, vòng quanh huyền băng đại lục phạm vi vạn dặm quét một lần. Thần thức thoải mái đưa vào sâu trong huyền băng, ở trên thân các Linh Giao đó xem xét một lần lại một lần.
Các Linh Giao đó đã chết. Thân thể bọn họ đã biến thành chất liệu cứng rắn nào đó cùng loại với bảo châu mỹ ngọc, bọn họ toàn thân cao thấp chỉ có đầu còn bảo lưu lại một tia khí tức kỳ dị nằm giữa sinh tử, trong đầu óc bọn họ tích trữ một đám ‘cao nước’ giống như quả đông lạnh.
Trong cao trong đầu óc mỗi một Linh Giao đều có dao động rất nhỏ, dao động trong đầu óc toàn bộ Linh Giao đều hoàn toàn giống nhau. Các dao động đó ở trong thần thức Cơ Hạo xem xét hòa hợp một thể hoàn mỹ, hoặc là nói Linh Giao được khảm trong huyền băng đại lục này, đầu óc chưa đọng lại của bọn họ chính là một cái tồn tại hữu cơ chỉnh thể.
Các trưởng lão bộ lạc của Tinh Mang từ trong cơ thể linh mẫu bơi ra, một bộ phận tộc nhân địa vị khá cao theo sát ở phía sau các trưởng lão, đang cầm một ít sự vật kỳ dị Cơ Hạo không nhận ra thật cẩn thận bơi tới trên huyền băng đại lục.
Các trưởng lão một lần nữa hát lên ca dao ngân nga êm tai, bọn họ nhẹ nhàng vung đuôi cá, đem sự vật sáng lên trong tay đặt ở trên huyền băng đại lục.
Từng hoa văn ánh sáng kỳ dị từ sâu trong đại lục thổi quét đến, sự vật các trưởng lão đặt xuống bị hoa văn ánh sáng khẽ cuốn tới, lần lượt biến mất vô hình.
Đầu vô số Linh Giao được khảm ở trong huyền băng đại lục đồng thời lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, dao động trong đầu óc bọn họ tản mát ra chợt mạnh lên rất nhiều, gợn sóng đầu óc vô số Linh Giao phóng ra hội tụ lại với nhau, cuối cùng ngưng tụ thành một đạo dao động thần thức khủng bố rợp trời rợp đất, cường đại không cách nào hình dung.
Dao động thần thức cường đại quả thực giống như thiên địa ý chí đó ôn hòa bao phủ ở trên thân toàn bộ Linh Giao, Tinh Đồn với linh mẫu. Tinh Mang cùng tộc nhân của nàng đều lộ ra nụ cười ngọt ngào thoải mái, khuây khoả, an toàn, như đứa nhỏ trở lại trong lòng mẫu thân.
Tiếng ngâm nga kỳ dị từ sâu trong huyền băng đại lục truyền đến, làn điệu thong thả đẹp đẽ êm tai, giống như khúc hát ru Cơ Hạo kiếp trước từng nghe thúc giục người ta đi vào giấc ngủ.
Thân thể Cơ Hạo, A Bảo, Quy Linh không thể động đậy chút nào. Luồng thần thức dao động này quá cường đại, cường đại đến mức A Bảo và Quy Linh bậc đại năng như vậy cũng không có sức phản kháng. Khuôn mặt A Bảo lộ vẻ giãy dụa, rất gian nan dùng thần thức truyền đến cho Cơ Hạo và Quy Linh một tin tức ——
Cường độ luồng thần thức dao động này, so với Vũ Dư đạo nhân cũng chỉ hơi kém hơn một chút mà thôi.
Trong nháy mắt tiếp theo, luồng thần thức dao động này liền giống như thủy triều chen vào thần hồn không gian của đám người Cơ Hạo, một thanh âm ôn hòa, điềm tĩnh vang lên ở trong đầu bọn Cơ Hạo. Khi thanh âm này truyền đến, Tinh Mang và tộc nhân của nàng đều đã lâm vào ngủ say.
“Ta… Nhìn thấy… Các ngươi…… đến…”
Thanh âm điềm tĩnh nói từng chữ một cực kỳ thong thả, theo thanh âm của nàng, đầu óc vô số Linh Giao trong huyền băng đại lục đều nhịp lóe lên, lấp lánh như vô số con đóm.
Cơ Hạo nhe răng trợn mắt nhìn một mảng đại lục này. Lấy thị lực của hắn, vô luận trước sau trái phải, hắn đều liếc một cái có thể nhìn ra hơn vạn dặm, nhưng không cách nào nhìn thấu đại lục này giới hạn rốt cuộc ở đâu. Trong huyền băng mỗi một trượng lập phương đóng băng một Linh Giao, trong đại lục này rốt cuộc phong cấm bao nhiêu Linh Giao?
A Bảo nhẹ nhàng nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối?”
Thần thức dao động này trực tiếp câu thông với nguyên thần của bọn Cơ Hạo, ý niệm hai bên trực tiếp thông qua thần hồn dao động để trao đổi, tốc độ hỏi đáp cực nhanh, mọi người cũng có thể trực tiếp hiểu đối phương muốn nói gì.
“Tên… không… Ý nghĩa…”
“Nếu… Cứ phải… Nói… Tên họ… Linh mẫu…”
Một vài hình ảnh lóe lên không ngừng đưa vào, Cơ Hạo ‘tận mắt thấy’ một ít cảnh tượng thế giới này buổi đầu khai sáng.
Một mỹ phụ ngư nhân thân người đuôi cá, khuôn mặt thon gọn lơ lửng ở trên một quả cầu nước cực lớn. Nàng tay trái cầm bình nước, tay phải nắm bảo châu, hai kiện chí bảo lóng lánh hào quang loá mắt hung hăng bổ vào trên quả cầu nước màu sắc hỗn độn kia. Chỉ thấy ánh sáng chói lóa phun ra, một thế giới khắp trời đều là đại thủy sôi trào bị một đòn mở ra.
Ngư nhân mỹ phụ ngồi xếp bằng ở trên một đóa hoa sen nước trong suốt, khóe miệng không ngừng chảy ra huyết tương dinh dính long lanh trong suốt, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, vui vẻ nhìn thế giới mình mở ra.
Nhưng nụ cười còn treo ở trên mặt, đột nhiên có đám đông hỗn độn sinh linh hình thù kỳ quái từ trong hỗn độn hư không gào thét ập tới, đập phá muốn hướng ngư nhân mỹ phụ phát động tiến công.
Sau một trận đại chiến ngập trời, ngư nhân mỹ phụ bị đánh cho thi cốt vô tồn, chỉ có một mảng chân linh còn sót lại, nhưng hỗn độn sinh linh đột kích cũng đều bị nàng chém giết hơn phân nửa, chỉ có một sinh linh cực kỳ mạnh mẽ miễn cưỡng để lại nửa đoạn thân thể.
Chính là sinh linh mạnh mẽ lưu lại nửa đoạn thân thể này dốc sức còn lại liều mạng đánh một đòn, một đám chân linh của ngư nhân mỹ phụ bị chém thành hai mảnh đối lập rõ ràng màu tím lam và màu xanh trắng, sau đó hai vầng sáng ảm đạm đó nhanh chóng nhập vào trong mưa to đầy trời.
“Toàn bộ… Linh Giao… Là ta… không phải ta… do ta mà sinh… phải tịch diệt vì ta…”
“Khi… Linh Giao… Tâm mệt… Mệt mỏi… Trở về… Thánh địa… dung hợp với ta…”
“Vạn linh… một thể… bất sinh… Bất diệt… Vĩnh hằng… Tịch liêu…”
Thanh âm điềm tĩnh không có bất cứ ngữ khí dao động nào, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra chân tướng của thế giới này.
“Giới này… Là ta… Ảo mộng một hồi… Lại không có… Tạo hóa… Khả năng…”