Hỗn độn khí lưu dần dần nở rộ, như một đóa hoa sen hỗn độn khổng lồ nở rộ, ngọn núi bị Cơ Hạo va lưng chừng vô thanh vô tức hóa thành một làn khói. Côn Bằng nhấc lên cuồng phong gào thét cuốn qua, đem một mảng lớn khói bụi thổi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Còn chưa chờ Cơ Hạo đứng vững bước chân, trường kích của Chúc Dung phun ra mấy chục ánh lửa, giống như tia chớp hung hăng đâm tới.
Nhanh tới mức khó có thể hình dung, nhanh không thể nói lý, Cơ Hạo còn chưa thấy rõ động tác ra tay của Chúc Dung, đã bị ánh lửa đánh liên tục lui. Mặc dù có Bàn Cổ Chung hộ thể, Cơ Hạo và tất cả mọi người bên cạnh hắn đều chưa bị thương, nhưng sau mấy nhịp thở, Cơ Hạo đã bị đánh cho lui lại mấy trăm dặm.
“Bảo bối tốt!” Chúc Dung lạnh lùng nhìn Cơ Hạo một cái, chỉ vào Bàn Cổ Chung lạnh lùng nói: “Đem cái chuông này dâng lên, bản thần tôn làm chủ, tương lai các thần linh thiên đình hỏa bộ trọng sinh, ngươi có thể trấn thủ một phương.”
Cơ Hạo lắc lắc đầu, thở hổn hển một hơi nặng nề, trong đầu hắn một mảng hỗn loạn, hắn đang bắt buộc mình tỉnh táo lại.
Nếu nhớ không lầm, dựa theo truyền thuyết kiếp trước, Tự Hi bị thiên đế phái Hỏa Thần Chúc Dung chém giết ở Vũ sơn.
Nơi này là Vũ sơn, Chúc Dung không biết từ đâu toát ra thực lực mạnh mẽ như vậy, Cơ Hạo cho dù cầm chí bảo, cũng khó ngăn cản, càng không cần nói đem hắn chém giết. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tự Hi rất có khả năng bị Chúc Dung chém giết ngay tại chỗ.
Đánh không lại, vậy thì chạy!
Trong mắt Cơ Hạo hàn quang chợt lóe, hắn vung tay trái, trong tay áo Thái Cực Pháp Y phun ra một đạo thanh quang, đem đoàn người Thiếu Ti, Man Man dùng một tay áo chộp hết vào. Thiên Địa Kim Kiều từ mi tâm bật ra, Cơ Hạo hóa thân thanh quang hướng Tự Hi xé gió bay đi.
Thiên Địa Kim Kiều có thể xuyên toa khắp trời, chỉ luận tốc độ phi hành có thể xưng tuyệt đỉnh. Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái đã tới bên người Tự Hi, tóm bả vai Tự Hi muốn mượn dùng dị bảo bỏ chạy.
Cho dù là Chúc Dung cũng chưa kịp ngăn cản Cơ Hạo. Thiên Địa Kim Kiều tốc độ quá nhanh, tàn ảnh Cơ Hạo còn ở lại tại chỗ, bản thể hắn đã tới bên Tự Hi, lấy đại thần thông của Chúc Dung, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một mảng ánh sáng bay qua, căn bản chưa nói tới ngăn chặn.
Nhưng Côn Bằng lại cười một tiếng lạnh lẽo dữ tợn: “Sùng Bá Tự Hi, ngươi nếu chạy, phong ấn đại trận này của ngươi sẽ xong đời!”
Cơ Hạo dùng sức kéo Tự Hi, nhưng một lực lượng khổng lồ ập tới, hai chân Tự Hi như mọc rễ vững vàng dính trên mặt đất, mặc cho Cơ Hạo dùng hết khí lực, cũng chỉ kéo thân thể Tự Hi hơi nhoáng lên một cái, căn bản không kéo nổi hắn.
“Tự Hi đại nhân!” Cơ Hạo quát lớn: “Một tòa Vũ sơn tử trận... Xung quanh nơi đây hoang vắng không người, cho dù sụp đổ cũng không sao cả!”
Tự Hi còn chưa mở miệng, Côn Bằng đã lớn tiếng quát: “Một tòa Vũ sơn tử trận tự nhiên không sao, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục phá hủy từng tòa tử trận. Tự Hi, ngươi hôm nay không ngăn được chúng ta, cái ngươi gọi là Vạn Long Phong Thủy Đại Trận sẽ là một câu chuyện cười!”
Hộc từng ngụm từng ngụm máu, Côn Bằng nanh ác dị thường cười nói: “Bàn Cổ thế giới sẽ hóa thành thuỷ vực vô biên, thủy tộc ta sẽ thành chủ thiên địa. Về phần nhân tộc sao, bọn họ được thiên địa khí vận che chở, Cộng Công đại nhân vẫn rất thích ý để bọn họ sống sót, đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa cho chúng ta!”
Tự Hi nặng nề thở ra một hơi, một dòng lũ trầm trọng màu vàng từ trong miệng hắn phun ra, ở trên mặt đất đập ra một lỗ thủng thật lớn.
“Cơ Hạo, đi Bồ Phản cầu viện. Nói cho Đế Thuấn, đem các lão bất tử ẩn cư đều gọi ra đi!” Tự Hi vẻ mặt âm u nói: “Một lần này, nhân tộc chúng ta không liều mạng là không được. Một lần này, có lẽ so với dị tộc ác quỷ xâm nhập còn phiền toái hơn!”
Sải bước đi nhanh, Tự Hi rời khỏi phạm vi Bàn Cổ Chung che chở. Hắn vung tay trái, Thiên Sơn Thuẫn gào thét bay trở về trong tay hắn, hóa thành các tầng mây lùn màu vàng đem hắn bao bọc nhiều vòng. Tự Hi nhìn Chúc Dung quanh thân đầy lửa nói: “Ngươi đã là hỏa bộ chính thần, ngươi vì sao phải giúp Cộng Công thị? Thủy hỏa bất dung, đây chính là từ tập tục xưa cũ thái cổ thiên đình đã truyền thừa xuống!”
Chúc Dung mặt không biểu cảm giơ lên trường kích trong tay, mây lửa dưới chân nhoáng lên một cái, thân hóa luồng sáng lướt nhanh đến.
Trong mây đen thật dày, tiếng cười của Côn Bằng kinh thiên động địa như sấm sét: “Thủy hỏa bất dung, đó là chuyện của thái cổ thiên đình, các thiên thần thủy bộ, hỏa bộ, giao tình là cực kém... Nhưng hiện tại sao, Cộng Công đại nhân là chủ thiên đình, các thiên thần mới sinh coi Cộng Công đại nhân là cha mẹ ruột, bọn họ tự nhiên phải giúp Cộng Công đại nhân mới đúng.”
‘Keng’ một tiếng vang, Thiên Sơn Thuẫn biến thành mây lùn màu vàng bị cắt rách, trường kích đâm vào ngực Tự Hi, mang theo một mảng lớn máu.
Lửa màu tím lượn vòng, máu trong cơ thể Tự Hi phun ra nhanh chóng bốc hơi.
Thân thể Tự Hi lui nhanh về phía sau, muốn thoát khỏi trường kích, nhưng tốc độ của Chúc Dung nhanh hơn hắn rất nhiều, hắn lui một bước, Chúc Dung tiến một bước, trường kích không ngừng xâm nhập ngực hắn từng phân một, rất có tư thế đem hắn đâm xuyên.
“Cơ Hạo, đi cầu viện!” Tự Hi lạnh lùng nói: “Chuyện nơi này...”
Thân hình Cơ Hạo nhoáng lên một cái, kéo theo một tia sáng đến trước mặt Tự Hi, tay phải chém ngang một kiếm quét về phía lưng Chúc Dung, tóm lấy bả vai Tự Hi, Cửu Chuyển Huyền Công toàn lực bùng nổ, một lực lượng khổng lồ trào ra, tóm lấy Tự Hi đem hắn hướng xa xa ném đi.
“Tự Hi đại nhân, cần cầu viện cũng là ngươi đi.” Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Ta ở lại chỗ này kiềm chế bọn hắn. Ta không tin, bọn hắn có thể công phá phòng ngự Bàn Cổ Chung của ta!”
Tiếng vang lớn ‘Keng keng keng’ liên miên không dứt nối liền một mảng, trường kích trong tay Chúc Dung như bão tố đâm vào trên Bàn Cổ Chung. Bàn Cổ Chung phòng ngự tuyệt luân, lù lù bất động, nhưng Cơ Hạo bị lực lượng khổng lồ đánh cho đứng không vững, đội Bàn Cổ Chung không ngừng lui, lui, lại lui.
Tự Hi bị Cơ Hạo ném ra xa mấy trăm dặm, nhìn thấy Cơ Hạo bị Chúc Dung cuồng ẩu một trận, vẻ mặt hắn hơi sửng sốt, sau đó dậm mạnh chân một cái, xoay người đi ngay: “Cơ Hạo, nhớ kỹ, nhất định phải cuốn lấy bọn chúng, không thể để bọn chúng phá hư Vạn Long Phong Thủy Đại Trận! Vũ sơn tử trận nếu bị hủy, tử trận khác sẽ liên hoàn sụp đổ, ta nhân tộc con dân vừa mới khôi phục một chút nguyên khí...”
Một đạo thần quang thuần khiết màu vàng từ bầu trời rơi xuống, một phen lời của Tự Hi còn chưa dặn dò xong, đã bị một bàn tay trong ánh sáng màu vàng đánh ra vỗ thật mạnh vào trên ngực. Ngực Tự Hi hầu như nổ tung, lượng lớn máu tươi từ trong thất khiếu của hắn phun ra, thân thể giống như sao băng bị đánh cho bay ngược quay về, cắm đầu ngã xuống dưới chân Cơ Hạo thật lâu không bò dậy được.
Trong thần quang màu vàng, một bóng người thần dị lặng lẽ hiện lên.
“Các ngươi, nơi nào cũng không đi được. Hắc Đế nói các ngươi phải chết, các ngươi nhất định phải chết!”
Nam tử trung niên thân người, đuôi rắn, quanh thân treo long lân màu vàng đất, nửa thân trên mọc sáu cánh tay khỏe mạnh to lớn, thần thái uy nghiêm đoan trang từ trong thần quang màu vàng dần dần hiện ra thân thể: “Thiên đế chiếu lệnh muốn các ngươi chết, các ngươi không thể sống sót!”
Tiếng cười dữ tợn của Côn Bằng một lần nữa vang lên: “Vừa rồi là hỏa bộ chính thần Chúc Dung, vị này... chính là thổ bộ chính thần Hậu Thổ!”