Hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, Cơ Hạo theo chân tường đại điện đi tới góc sát phía sau, dùng sức vỗ bả vai Tứ Bá Diêu Mãnh ngồi ở dưới một cái cột to, đang tựa vào trên cột ngủ gật một cái.
Diêu Mãnh lập tức bừng tỉnh, cầm Phá Lãng Phủ đặt ở bên người.
Nhìn thấy là Cơ Hạo, Diêu Mãnh lúc này mới thở ra một hơi, đè thấp thanh âm hướng hắn chào hỏi: “Cơ Hạo huynh đệ, là ngươi à! Làm ta bị dọa nhảy dựng, còn tưởng ở dã ngoại cắm trại bị thủy yêu đánh lén.”
Diêu Mãnh vỗ vỗ mặt đất bên người, Cơ Hạo dứt khoát dựa sát hắn ngồi xuống. Diêu Mãnh hít ngược một ngụm khí lạnh, nhe răng trợn mắt hoạt động cổ, bẻ các khớp vang lên ‘Rắc rắc’: “Vừa mới gặp ác mộng... Một đám yêu quái cá sấu rợp trời rợp đất xông lên, lão tử mơ thấy chân mình bị bọn chúng cắn đứt, vừa lúc bị ngươi vỗ một cái.”
Cơ Hạo nhìn nhìn gương mặt mệt mỏi của Diêu Mãnh, trầm giọng nói: “Tộc nhân của ngươi?”
Diêu Mãnh hướng ngoài đại điện chỉ chỉ, khô khan nói: “Thành Tứ Thủy cũng bị hủy rồi, Tứ Thủy lĩnh của ta căn bản không ngăn được nước lũ, cho nên ta mang theo toàn bộ tộc nhân đến Bồ Phản tránh nạn hết rồi.”
Buông Phá Lãng Phủ, Diêu Mãnh dùng sức chà hai tay, có chút xấu hổ nhìn Cơ Hạo: “Hắc, này, Cơ Hạo huynh đệ...”
Cơ Hạo nhíu mày, dùng bả vai huých đầu vai Diêu Mãnh: “Có lời gì, nói thẳng đi, chúng ta đã từng có giao tình tính mạng, có cái gì phải xấu hổ?”
Diêu Mãnh cười khan vài tiếng, nhìn nhìn hai bên, lại đem thanh âm đè thấp đi rất nhiều: “Này, ca ca ta sẽ nói thẳng. Hắc, này, nước lũ tới quá nhanh, ca ca ta mang theo tộc nhân chỉ lo chạy trốn, chạy trốn gấp gáp chút, chưa thể mang theo bao nhiêu đồ ăn. Ngươi xem xem, có thể phân phối chút lương thảo cho ca ca ta hay không?”
Diêu Mãnh nuốt nước bọt, da mặt đỏ lên nhìn Cơ Hạo: “Chúng ta người lớn thật ra cũng không lo, ba năm ngày không ăn cũng không sao... Hơn nữa, chúng ta da thô thịt dày, cho dù gặm vỏ cây cũng có thể chịu đựng được... Nhưng trẻ con trong tộc không chống đỡ được, cho dù là cháo loãng, mỗi ngày cũng cần kiếm một ít cho bọn nó lót dạ mới được.”
Cơ Hạo kinh hãi nhìn Diêu Mãnh: “Trong tộc của ngươi đã cạn lương thực? Bồ Phản bên này không phát lương thảo sao?”
Diêu Mãnh dang hai tay, bất đắc dĩ lại mang theo một tia thê lương nhìn Cơ Hạo: “Cạn lương thực năm ngày rồi. Đế Thuấn thật ra đã phát lệnh mở rộng kho lương phát lương thực, nhưng mỗi ngày lương thực phát xuống không được bao nhiêu, hơn nữa... Tứ Thủy lĩnh của ta chỉ là lãnh địa nhỏ, hắc, lương thực rơi xuống trên tay ta sao...”
Sắc mặt Cơ Hạo liền âm trầm xuống: “Có người cắt xén lương thực? Ở loại thời điểm này? Đế Thuấn biết không?”
Diêu Mãnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn sụp mí mắt thấp giọng nói: “Thật ra cũng không phải cắt xén, thật sự là trong tay Đế Thuấn cũng không có bao nhiêu lương thực cất giữ. Lần thủy tai này tới quá mãnh liệt, quá độc ác, kéo già dẫn trẻ đến Bồ Phản lánh nạn, trên tay ai có thể có lương thực chứ?”
Nghiêng nghiêng đầu, Diêu Mãnh hướng một đám lão nhân áo mũ hoa lệ, khí độ nghiêm ngặt đứng ở tận cùng phía trước bĩu môi, đem miệng ghé đến bên tai Cơ Hạo, thật cẩn thận nói: “Trong tay các đại tộc kia có lương, ví dụ như nói trong Thập Nhật phường của Thập Nhật quốc có hơn vạn cái kho lương lớn, trong lòng đất cũng đào rỗng, lương thảo và thịt để ăn tích trữ như núi, nhưng... Ta vét sạch túi tiền, cũng không thể từ trên tay bọn họ mua được một hạt gạo!”
Cơ Hạo lạnh lùng nhìn lướt những người đó, trầm giọng nói: “Ừm, ta ở Bồ Phản có một hành cung, là một lâm viên địa bàn không nhỏ, lần trước thành lập Vạn Long Phong Thủy Đại Trận, các bá hậu từng cùng chúng ta liên thủ chinh phạt thủy yêu, nếu bọn họ cũng dẫn theo tộc nhân đến Bồ Phản, ngươi bảo bọn họ cùng đi hành cung của ta ở lại đi.”
Cơ Hạo dùng sức vỗ đầu gối Diêu Mãnh một phát, trầm giọng nói: “Vừa lúc, trên địa bàn của ta binh lực không đủ, ngày hôm qua còn có hai tiểu bộ tộc gây sự cướp lương thực, các huynh đệ nhà mình đi qua, vừa lúc giúp ta áp trận một chút, chỗ ta cũng yên tâm chút.”
Diêu Mãnh nặng nề thở ra một hơi, hung hăng túm lấy bả vai Cơ Hạo lắc lắc, trong mắt mơ hồ có một tia thủy quang lóe lên: “Cơ Hạo huynh đệ, không nói lời thừa, ngươi đây là cứu mạng chúng ta...”
Chậc chậc lưỡi, Diêu Mãnh khàn giọng nói: “Cũng không phải là ta sống gian nan, mấy bá hậu lần đó cùng nhau hành động với chúng ta, địa bàn của bọn họ cũng không lớn, cũng bị thủy yêu gây họa ghê gớm, không ngăn được nước lũ, đều đã mang theo tộc nhân chạy tới Bồ Phản... Ta lập tức đi gọi bọn họ một tiếng!”
Cơ Hạo gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra mấy khối lệnh bài đồng xanh của Nghiêu Sơn lãnh địa đưa cho Diêu Mãnh.
Có những lệnh bài này, chỉ cần tộc nhân của Diêu Mãnh cùng mấy bá hậu khác tới hành cung của Cơ Hạo, tự nhiên sẽ có quản sự của Nghiêu Sơn lĩnh phụ trách an trí bọn họ.
Diêu Mãnh tiếp nhận lệnh bài, kích động rời đi, Cơ Hạo thì cau mày lấy ra một khối ngọc phù, sau khi lấy thần thức ở trong khắc một hàng tin tức, một tay đem ngọc phù bóp nát. Hắn hạ lệnh bảo Nghiêu Sơn thành phân phối thêm một ít lương thực qua đây. Có thêm nhiều con dân như vậy của Diêu Mãnh cùng mấy bá hậu khác, lương thực tồn trong hành cung của hắn hiển nhiên không chống đỡ được mấy ngày.
Sâu trong đại điện, thanh âm Đế Thuấn ù ù vang lên: “Việc trị thủy, quan hệ nhân tộc sinh tử tồn vong...”
Lời của Đế Thuấn bị cắt ngang rất thô bạo, một lão nhân đầu bạc cao gầy hom hem, toàn thân tản mát ra khí tức sắc bén, như một thanh kiếm sắc bén khiến người ta không thể nhìn thẳng từ trong đám người đi ra, lão lớn tiếng quát: “Việc trị thủy, quan hệ sinh tử tồn vong của nhân tộc, cho nên càng không thể để Tự Văn Mệnh tiểu bối nhỏ nhoi này đến nhúng tay! Tự Hi vừa mới phạm phải sai lầm lớn, Tự Văn Mệnh khó tránh khỏi giẫm lên vết xe đổ!”
Thanh âm lão nhân này cao vút cứng ngắc, giống như hai khối gang đang dùng sức va chạm, càng có một hơi thở sắc bén phi thường tràn đầy đại điện, làm tất cả mọi người tức ngực, toàn thân khó chịu như kim đâm.
Cơ Hạo kinh hãi nhìn về phía lão nhân này. Lão gia hỏa này, khí tức của lão thế mà so với Tự Hi ngày đó chứng Vu Thần còn cường hoành hơn, hơn nữa khí tức của lão ổn định, thuần thục lão luyện, căn bản không phải Tự Hi ngày đó vừa mới đột phá có thể so sánh.
“Việc trị thủy, nên bàn bạc kỹ hơn, từ nhân tộc chọn kỹ hiền lương phụ trách việc này.” Lại một lão nhân cao to khỏe mạnh khí tức hùng hồn, giống như một đám lửa từ trong đám người đi ra. Lão không chút úy kỵ nhìn thẳng Đế Thuấn, giọng ù ù nói: “Việc này quan hệ sinh tử tồn vong của nhân tộc ta, cho nên, Đế Thuấn, chuyện này không thể do một mình ngươi quyết!”
Trong đại điện im ắng, không khí khẩn trương đến cực điểm.
Thế mà có người trực diện va chạm Đế Thuấn, không tôn trọng quyền uy của Đế Thuấn chút nào, đám đông cao tầng nhân tộc trong đại điện tâm tư khác nhau lẳng lặng chờ đợi, đợi Đế Thuấn quyết đoán, hoặc là nói, đợi một số kết quả nào đó ở trong dự kiến của bọn họ hoặc là ở ngoài dự kiến của bọn họ.
Đế Thuấn sắc mặt âm u nhìn hai người.
“Công Tôn Kiếm, Toại Nhân Viêm... cái các ngươi gọi là nhân tộc hiền lương, là tiêu chuẩn thế nào?”
Đế Thuấn chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn hai người: “Nhiều năm không gặp, hai vị hôm nay đột nhiên hiện thân, rốt cuộc muốn như thế nào?”
Phía sau Đế Thuấn, đột nhiên có mười mấy hơi thở đáng sợ đến cực điểm phóng lên cao, giống như mười mấy con quái long, nháy mắt đem khí tức khổng lồ của Công Tôn Kiếm và Toại Nhân Viêm vặn vẹo vỡ nát.
Mười hai bóng người mông lung mơ hồ, đầu đội nón cao, khoác trường bào, bên người có sương khói mờ mờ lượn lờ, thấy không rõ khuôn mặt từ phía sau Đế Thuấn bỗng dưng xông ra. Bọn họ chỉ lẳng lặng đứng nơi đó, khí tức liên thủ phát ra đã ép Công Tôn Kiếm và Toại Nhân Viêm liên tục lui.