Mấy ngàn vu tế rú thảm khàn cả giọng, hai tay ôm đầu liên tục quay cuồng trên mặt đất. Bàn Giả Thái Dương phóng ra khôn cùng nhiệt lực, đem mặt đất nướng bốc lên khí nóng, đất đai bùn cát đều đốt thành nham thạch nóng chảy, nhiệt độ cao đáng sợ chiếu vào trên đại điện thảo luận chính sự của nhân tộc, lập tức kích phát cấm chế phòng ngự của đại điện thảo luận chính sự, một tầng ánh sáng thật dày trào ra, đem đại điện thảo luận chính sự bọc lại phía dưới.
Đây chính là lực lượng của một vầng mặt trời, cho dù Bàn Giả Thái Dương trời sinh yếu ớt, uy lực so với mặt trời của Bàn Cổ thế giới yếu hơn trăm ngàn lần, đây vẫn là lực lượng của một vầng mặt trời, hơn nữa Bàn Giả Thái Dương gần trong gang tấc, tản mát ra nhiệt độ cao đặc biệt đáng sợ.
Từng luồng sáng màu đỏ như vô số đao kiếm đâm vào trên cấm chế phòng ngự của đại điện thảo luận chính sự, chỉ nghe tiếng vang lớn ‘Phành phành’ kéo dài không dứt, từng tầng cấm chế phòng ngự mạnh mẽ vỡ vụn từng tấc một, chân tường, cột, mái hiên các chỗ của đại điện thảo luận chính sự không ngừng có ánh lửa bùng nổ, trong lòng đất càng truyền đến động tĩnh thật lớn vu trận phòng ngự bị lực lượng cắn trả chấn vỡ.
Các vu tế quay cuồng ở trong nham thạch nóng chảy càng lúc càng sâu, ngọc phù phòng ngự trên người bọn họ không ngừng vỡ ra, phát ra một tầng lại một tầng ánh sáng mỏng manh bao lấy thân thể bọn họ. Nham thạch nóng chảy kịch liệt sôi trào, vô số bọt khí đỏ rực không ngừng nổ vỡ ra, màn ánh sáng trên thân bọn họ cũng theo đó vỡ vụn.
Rất nhanh đã có vu tế bị nham thạch nóng chảy trực tiếp đốt cháy làn da, trong tiếng ‘xèo xèo’, trong không khí bắt đầu phiêu đãng một mùi thịt nướng cháy khét.
Tất cả đều xảy ra đột ngột như thế, chiến sĩ nhân tộc tuần tra phụ cận đại điện thảo luận chính sự sững sờ hồi lâu, lúc này mới lộn xộn hò hét lên. Nhiều chiến sĩ thân hình nhanh nhẹn chân đạp hư không, ùn ùn xâm nhập nham thạch nóng chảy bận rộn vớt người, càng có một số người giơ lên kèn sừng rồng trong tay, muốn thổi lên tiếng cảnh báo kẻ thù bên ngoài xâm nhập.
“Một đám phế vật vô năng.” Một thanh âm già nua, uy nghiêm từ xa xa truyền đến, một lão nhân mặc trường bào màu bạc, mái tóc dài đen nhánh dùng một cái che trán ước thúc chỉnh tề, chính giữa tấm che trán được khảm một viên đá quý màu đỏ to bằng quả trứng gà thân hình chợt lóe, chợt xuất hiện ở cạnh Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh.
“Trấn áp cho ta!” Lão nhân thét dài một tiếng, phía sau hắn có sương mù màu đỏ quay cuồng như biển, trong sương mù đỏ cuồn cuộn mơ hồ có thể thấy được mấy cái bóng thật dài hình dạng giao long như ẩn như hiện, hai tay hắn nâng một cái đỉnh vuông sáu chân tạo hình kỳ dị, miệng đỉnh phun ra vô số cột sáng màu đỏ, như sao băng đầy trời rơi xuống rơi ở trên Bàn Giả Thái Dương.
Ánh sáng đỏ phát nổ, phát ra tiếng vang thật lớn kéo dài không dứt. Bàn Giả Thái Dương hơi loạng choạng, bị đỉnh vuông sáu chân trong tay lão nhân ép từng tấc một về Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh. Lão nhân cười đắc ý, khóe mắt đuôi lông mày đầy sự kiêu căng không ai bì nổi.
Xa xa Cơ Hạo cũng cười lạnh một tiếng. Bàn Giả Thái Dương là bị Bàn Giả hạ cấm chế, cho nên mới tỏ ra ‘ngoan ngoãn đáng yêu’ như thế, càng có Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh giam cầm hơn chín thành uy lực của nó, cho nên ở mấy năm qua, Bàn Giả Thái Dương mới ‘ngoan ngoãn nghe lời’ hướng Bồ Phản cung cấp vừa đủ ánh sáng cùng nhiệt độ, giúp Bồ Phản thu gặt một vụ lại một vụ lương thực.
Nhưng dịu dàng nữa, nghe lời nữa, đây cũng là một vầng mặt trời. Giống như một con rồng nổi giận nhìn như già nua, ngay cả sừng rồng cũng đã điêu tàn, khi nó thật sự tức giận, nó vẫn có thể giận dữ dựng lên chín tầng trời, dùng nanh vuốt không sắc bén ra sao nhưng đủ cường đại xé nát tất cả kẻ địch.
“Ngu xuẩn!” Khẽ cười một tiếng, Cơ Hạo búng vang ngón tay, buông ra sự khống chế đối với Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh.
Trong Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh phun trào ra các luồng thanh khí, thanh khí đánh ở trên Bàn Giả Thái Dương, giam cầm chú ngôn Bàn Giả thêm vào nhất thời cấp tốc tan rã. Bàn Giả Thái Dương khẽ run lên, từ ban đầu tử khí nặng nề ảm đạm không ánh sáng, chợt biến thành vô cùng hung bạo bắn hào quang ra bốn phía.
Một tiếng ‘Ông’ vang lên, sóng nhiệt đáng sợ so với vừa rồi nhiệt độ cao hơn gấp trăm lần phun trào ra, từng ánh mặt trời màu đỏ vàng như nước lũ tràn đê tàn sát bừa bãi chung quanh, lão nhân áo bào bạc đứng mũi chịu sào rú thảm một tiếng, đỉnh vuông sáu chân trong tay hắn ở trong ánh mặt trời dữ dội cấp tốc tan thành nước, trong nháy mắt tiếp theo đã thành một đám tro bụi.
Trường bào màu bạc tinh xảo đẹp đẽ quý giá trên người hắn phun ra một mảng lớn hàn quang màu bạc, hóa thành từng mảng hoa văn ánh sáng như bông tuyết vờn quanh toàn thân. Đây là một món dị bảo hiếm có, Cơ Hạo vừa thấy đã biết trường bào màu bạc này công nghệ gia công đã đạt tới cực hạn của nhân tộc hiện nay, lực phòng ngự có thể so với lực lượng mười món phòng ngự vu bảo cấp Vu Đế bình thường chồng chất lên.
Nhưng cũng vô dụng.
Nhiệt độ cao đáng sợ vờn quanh hoa văn ánh sáng như bông tuyết màu bạc cuốn một cái, trong tiếng ‘Xẹt xẹt’ trường bào màu bạc chợt bốc cháy, trong một nhịp thở đã cháy thành một làn khói mỏng. Viên đá quý màu đỏ đẹp đẽ quý giá làm người ta hít thở không thông kia ở mi tâm lão nhân phun ra các ánh lửa màu đỏ, hóa thành một tầng lửa đem hắn bảo vệ ở bên trong. Ánh sáng đỏ của Bàn Giả Thái Dương chỉ khẽ vẩy qua, đá quý màu đỏ ầm ầm nổ tung, thành vô số mảnh vỡ nhỏ bé.
Mi tâm nổ tung ra một vết thương to bằng nắm tay, lão nhân mặt đầm đìa máu rú thảm khàn cả giọng. Tiếng rú thảm của hắn vừa mới ra khỏi mồm, Bàn Giả Thái Dương phóng ra Thái Dương Chân Hỏa đã bám vào ở trên người hắn hừng hực thiêu đốt.
‘Xẹt Xẹt’ vài tiếng, làn da, cơ thịt lão nhân chợt hóa thành than đen, trong nháy mắt đã lộ ra xương cốt đã biến thành màu bạc trắng, long lanh gần như trong suốt. Vô số hoa văn như bông tuyết bám vào ở trên xương lão nhân, ở dưới ánh mặt trời màu đỏ vàng chiếu rọi tỏ ra đặc biệt đẹp đẽ.
“Người đâu, cứu người, cứu người, mau mau cứu Vân Dương tộc trưởng!” Mấy chục lão vu tế mặc trường bào màu đen, đầu đội nón cao, quanh thân tản mát ra vu lực dao động cường đại trực tiếp từ trong hư không lóe ra. Bọn họ cầm các loại vu khí cường đại, vừa luống cuống tay chân dập Thái Dương Chân Hỏa trên người Vân Dương tộc trưởng, đồng thời không ngừng phóng ra các đạo vu pháp cấm chế hướng Bàn Giả Thái Dương quấn quanh lên.
Cơ Hạo cười quái dị ‘khà khà’ một tiếng, chân đạp Cửu Long Xa Liễn, trong mây lửa quay cuồng phạm vi gần trăm dặm, mang theo mấy vạn tướng sĩ tâm phúc trực tiếp thuấn di đến cạnh Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh.
Không chút do dự đánh ra một quyền, đem vu pháp cấm chế mấy chục lão vu tế phát ra đánh nát, Cơ Hạo há mồm hít một lần đem Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh nuốt vào trong miệng, tay trái hướng Bàn Giả Thái Dương nắm chặt, Bàn Giả Thái Dương liền hóa thành một quả cầu lửa màu vàng đường kính khoảng ba thước, không có chút khói lửa, lẳng lặng lơ lửng ở lòng bàn tay Cơ Hạo.
“Các ngươi, muốn làm gì?” Cơ Hạo nhìn các vu tế kia lạnh lùng nói: “Các ngươi, muốn mưu đồ đoạt lấy bảo bối của bản hầu?”
Sau khi trầm mặc thật lâu, một lão nhân khí thế uy nghiêm, mặc trường bào màu đen, trong áo choàng mơ hồ có vô số ánh sao lóe lên, hiển nhiên cũng là một món dị bảo từ trong đám người đi ra. Hắn chắp hai tay sau lưng, trên khuôn mặt vuông tràn đầy uy nghiêm, chính khí nghiêm nghị lộ ra một tia cười tủm tỉm làm người ta khó chịu.
“Nghiêu Hầu Cơ Hạo, ngươi trở lại là tốt rồi. Là có chuyện như vậy, vầng mặt trời này đối với nhân tộc ta có ý nghĩa rất lớn. Từ lần đại hồng thủy này có thể nhìn ra, khi nhân tộc ta gặp phải nguy hiểm không lường được, vầng mặt trời này chính là đường lui cuối cùng của nhân tộc ta.”
“Cho nên, trải qua chúng ta thảo luận, liên minh bộ lạc nhân tộc muốn trưng thu vầng mặt trời này, từ nay về sau vầng mặt trời này chính là vật sở hữu chung của nhân tộc.”
“Bởi vì vầng mặt trời này cần cái đỉnh vuông này trấn áp, mới có thể chứa đựng thích đáng, cho nên cái đỉnh vuông này của ngươi, cũng bị nhân tộc trưng thu.”