Hung hăng dậm chân một phát, làn nước xung quanh vang lên ‘Ầm’ một tiếng, thủy tộc trong phạm vi ngàn dặm đều thành bột phấn, ngay cả rong rêu nhỏ bé cũng bị chấn thành phấn. Vô Chi Kỳ mở cái miệng rộng hung hăng hút một phát, máu tươi vô số thủy yêu ùn ùn nhập vào trong miệng hắn, theo máu rót vào, thương thế ngực hắn đang cấp tốc khép lại.
“Nhân tộc, quả nhiên là khí vận chi chủ một phương thiên địa này ưu ái nhất.” Vô Chi Kỳ khỏi hẳn thương thế buông thõng đôi tay, lạnh lùng nhìn Cơ Hạo.
“Tuy không phục, nhưng phải nói, chủ nhân chính là chủ nhân, chung quy hơn chúng ta đám yêu ma vô số tạo hóa, vô số khả năng.” Vô Chi Kỳ nghiến răng, vô số đốm lửa từ giữa răng nanh ma sát phun ra: “Nhưng, những kẻ tu luyện mấy chục năm có thể tranh với chúng ta, đều là Nhân Hoàng, hiền nhân của nhân tộc các ngươi, như Phục Hy, Thần Nông, Toại Nhân, Hiên Viên, Thiếu Hạo, Chuyên Húc...”
Vô Chi Kỳ nhìn Cơ Hạo giận dữ nói: “Tiểu tử ngươi, chẳng lẽ cũng có tiềm lực nhân hoàng?”
Cơ Hạo cười lắc lắc đầu, hắn trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: “Tính cách của ta quyết định, ta không thể thành Nhân Hoàng. Ta thích hợp nhất là chấp hành chiến thuật, quy hoạch chiến lược, vẫn là để những người tài ba thật sự kia đến làm đi.”
Bẻ bẻ cổ, ở dưới sinh mệnh tinh khí cường đại tẩm bổ, xương cổ vỡ vụn đã khôi phục, Cơ Hạo nhìn Vô Chi Kỳ lạnh nhạt nói: “Nói nghiêm túc đi, khuya khoắt chạy tới tìm ta, rốt cuộc muốn làm cái gì? Lão hầu tử?”
Vô Chi Kỳ nhăn nhúm mặt lại, tuy bản thể hắn quả thật là dị chủng hồng hoang thủy viên, nhưng ba chữ ‘lão hầu tử’ này lại như ba con dao găm, ở trong lòng hắn hung hăng đâm ba đao. Ngữ khí Cơ Hạo cũng không có chút tôn kính nào, ngược lại tràn ngập sự trào phúng cùng khinh thường.
“Hảo tiểu tử, lực lượng thân thể của ngươi thế mà đã sắp đuổi kịp gia gia ta. Như vậy, thử thần thông pháp thuật của ngươi một chút đi!” Vô Chi Kỳ cười quỷ bí, thân thể hắn dần dần hóa thành một dòng nước, nhanh chóng dung nhập trong làn nước xung quanh.
“Thần thông pháp thuật?” Cơ Hạo nhìn Vô Chi Kỳ biến mất, cười lên ‘ha ha’.
Ngầm tụng Cửu Tự Chân Ngôn, hai tay biến ảo Cửu Tự Chân Ngôn pháp ấn, Cơ Hạo không sử dụng vô thượng đạo pháp bọn Vũ Dư đạo nhân, Đại Xích đạo nhân truyền thụ, mà là thi triển ra chân ngôn bí thuật mình kiếp trước tìm hiểu ra.
Tuy là bí thuật kiếp trước tự tìm hiểu ra, Cơ Hạo cũng đã ở bên trong dung nhập đại đạo cảm ngộ một kiếp này học được, Cửu Tự Chân Ngôn pháp ấn thần diệu hơn xa kiếp trước rất nhiều, tự dưng có thêm vô số biến hóa.
Tinh thần một mảng trong vắt, Cơ Hạo cùng vũ trụ cự lực trong minh minh hòa hợp một thể, hai tay hắn đan xen, pháp ấn đẩy ra ngoài, nhất thời nước trong trăm dặm bên người đột nhiên biến thành màu xanh thẳm, biến thành chất bán lưu động gần như nằm giữa băng cứng cùng nước lưu động.
Một bóng người màu trắng đột ngột xuất hiện ở trong bối cảnh màu lam. Vô Chi Kỳ cười một tiếng quái dị, thần thông biến hóa hắn đang muốn thi triển một lần nữa dung nhập chất lỏng dạng dị biến bán đọng lại này, Cơ Hạo vung đôi tay lên, quát một tiếng pháp ấn chân ngôn trầm thấp.
‘Ông’ một tiếng, hư không bên người Vô Chi Kỳ kịch liệt chấn động một phen, hư không sụp đổ, hóa thành vô số răng nanh mảnh vỡ không gian nhỏ bé hung hăng hướng thân thể Vô Chi Kỳ cắn xuống.
Vô Chi Kỳ thét lớn một tiếng, nhanh chóng hiện ra nguyên hình hồng hoang thủy viên, trên lông rậm màu bạc trắng xuất hiện mấy chục vết máu, một mảng lớn máu tươi theo lông rậm không ngừng chảy ra. Cổ hắn chợt duỗi ra dài tới mấy trăm trượng, trong con ngươi màu vàng phun ra hai luồng thần quang vàng rực rỡ cố định hư không.
“Tiểu tử, có vài phần bản lĩnh!” Vô Chi Kỳ nhe răng trợn mắt nhìn Cơ Hạo tức giận mắng: “Nhưng đây không phải chiêu số Vu Điện nhân tộc các ngươi, cũng không phải thủ đoạn của đám thế ngoại luyện khí sĩ... Tựa như, tựa như, cái gì cổ quái cũng dính một chút?”
Hư không sụp đổ nhanh chóng khép lại, Vô Chi Kỳ vỗ hai tay, tương nước bán đọng lại màu lam ở xung quanh mạnh mẽ hóa thành nước đen cuồn cuộn, mang theo tiếng sóng đinh tai nhức óc hướng Cơ Hạo quay cuồng nghiền ép tới. Theo yêu pháp của Vô Chi Kỳ biến hóa, trong nước lũ màu đen xuất hiện mấy chục con rồng nước thật lớn, nhe răng trợn mắt hướng Cơ Hạo phun ra các làn khí lạnh chảy xiết màu đen.
Cơ Hạo cười thầm một tiếng. Cửu Tự Chân Ngôn bí pháp của hắn, là hắn kiếp trước đọc hết đạo tạng, kết hợp tu luyện bí pháp vô số tông môn, lấy phật môn Cửu Tự Chân Ngôn làm da, lấy đạo gia nguyên thần bí pháp làm xương, thêm vào bí pháp vô số tông môn lưu phái tu luyện đảm đương cơ nhục nội tạng mà thành bí thuật.
Môn bí thuật này đặt ở kiếp trước cường hãn tuyệt luân, đặt ở một kiếp này, cũng có thể xưng ‘đi một lối riêng’, Cơ Hạo sau khi đem đại đạo tinh nghĩa bọn Vũ Dư đạo nhân truyền thụ dung nhập trong đó, càng có thêm vô số biến hóa. Không đề cập tới uy lực, chỉ nói biến hóa quỷ bí tinh xảo, tuyệt đối là mặt hàng đỉnh cấp của một kiếp này.
Nhìn thấy Vô Chi Kỳ nhấc lên làn sóng màu đen hóa thành rồng nước nhằm vào đầu ép xuống, Cơ Hạo cười ‘ha ha’, thân thể hắn nhoáng lên một cái, thế mà hóa thành một vòng xoáy màu trắng. Khi mới xuất hiện, vòng xoáy chỉ khoảng ba năm trượng, nhưng rất nhanh đã bành trướng đến cao trăm dặm, đường kính trên một dặm.
Vòi rồng màu trắng gào thét giận dữ, khí âm hàn thấu xương gào thét tản ra, các luồng khí lạnh màu trắng hóa thành rắn màu trắng mắt thường có thể thấy được uốn lượn vặn vẹo ở không trung. Vô Chi Kỳ nhấc lên làn sóng màu đen vừa mới chạm tới vòi rồng màu trắng liền chợt đông lạnh thành núi băng, sau đó nhanh chóng bị gió lạnh vặn thành vô số vụn băng.
Tiếng ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, mấy chục con rồng nước to lớn bị gió lạnh đông lại, sau đó bị vòng xoáy cấp tốc xoay tròn vặn thành phấn. Vô Chi Kỳ kinh hãi mở to mắt nhìn, chỉ vào vòng xoáy do Cơ Hạo biến thành hồi lâu nói không ra lời.
Vô Chi Kỳ là hồng hoang cự yêu, nhóm sinh linh đầu tiên trong thiên địa. Hắn tinh tu thủy hệ yêu pháp, các bí pháp tiên thiên nhâm thủy hậu thiên quý thủy đã nghiên cứu đến cực hạn, tiến thêm một bước, hắn có thể tiếp cận với đạo, thành tựu vô thượng đạo quả.
Hắn ngưng tụ đại thủy tinh hoa hóa thành rồng đen, phun ra khí lạnh có thể xưng là khủng bố, cho dù là sắp thép cũng sẽ bị hàn khí đông lạnh thành phấn.
Vòng xoáy Cơ Hạo biến thành rốt cuộc là đạo pháp thế nào, hàn lưu màu trắng thế mà so với khí lạnh Vô Chi Kỳ toàn lực thi triển phun ra còn đáng sợ gấp mười thậm chí là gấp trăm lần?
“Tiên thiên thái âm?” Vô Chi Kỳ dù sao cũng là hồng hoang cự yêu, ở trong hồng hoang đã gặp nhiều thứ cổ quái rồi, rốt cuộc đoán được lực lượng Cơ Hạo sử dụng lai lịch thế nào.
Càng nhìn ra Cơ Hạo sử dụng là tiên thiên thái âm chi lực, Vô Chi Kỳ càng cảm thấy giống như gặp quỷ: “Cơ Hạo, ngươi là binh sĩ Nam Hoang! Ngươi phải chơi lửa! Chơi lửa! Chơi lửa chứ! Chúc Dung thị không phải nói sao? Nam nhi hán đều nên giết người phóng hỏa, dùng nước dìm người ta đó là việc của đàn bà!”
Vô Chi Kỳ chấn kinh quá độ, đã có chút nói không chọn lời: “Ngươi, ngươi, ngươi sao không nghe lời Chúc Dung thị nói? Ngươi một tên mọi rợ Nam Hoang, sao lại chơi thái âm khí?”
Cơ Hạo chỉ một cười lạnh tiếng, một luồng sáng màu trắng lao vút ra, hung hăng đánh vào trên người Vô Chi Kỳ.
‘Rắc’ một tiếng, Vô Chi Kỳ bị đóng băng ở trong một khối thái âm huyền băng đường kính trăm trượng.